Chương 5: Tay ta đan vào tóc đen của ngươi
Rời khỏi sông Tần Hoài, Phương Khinh Trần chia tay với Lưu Chân, đi thẳng về hướng Tần cung. Đêm đã khuya, hoàng cung càng thêm tĩnh lặng. Vẫy tay cho lui các cung nhân đang định tiến lên hầu hạ, Phương Khinh Trần mỹ mãn ở trong ôn tuyền tắm rửa, mặc một thân áo trong, lại trèo lên long sàng của Tần Húc Phi, ôm chăn mền mềm mại, tâm tình sảng khoái đi gặp Chu Công (đi ngủ).
Đã có kinh nghiệm của những lần trước, thoát khỏi đám người thanh lâu cũng không khó, Tần Húc Phi rất nhanh đã về đến nơi. Đến gần long sàng, nhìn thấy người trên giường đang say ngủ, đầu tóc vẫn còn ướt nhẹp, bất giác nhíu mày, cúi người ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy một đám tóc ướt tản mạn bên gối, vuốt trong lòng bàn tay, từng chút từng chút dùng nội lực hong khô.
Phương Khinh Trần dường như có cảm giác, hé mở mắt, nhìn thấy là hắn, cũng không thèm để ý, càu nhàu một câu lại tiếp tục ngủ. Tần Húc Phi thấy bộ dạng của y như vậy, bất đắc dĩ cười cười, người này vẫn cứ không biết tự chăm sóc bản thân.
Trăng treo giữa trời, mái tóc đen dài cũng dần dần được hong khô, theo kẽ tay của hắn chảy tràn ra khắp giường. Tóc đen dài quá eo mượt mà như tơ lụa. Tần Húc Phi nhẹ nhàng nắm lại bàn tay, như muốn nắm chặt mái tóc đen trong tay. Cảm giác trơn mượt nơi đầu ngón tay, phảng phất như có lông vũ khe khẽ cọ vào lòng, khiến đáy lòng cũng trở nên mềm mại.
Đêm lặng gần tàn, chỉ còn ánh trăng ghé qua song cửa khắc hoa chiếu lên mặt đất những hoa văn phức tạp. Đêm có gió, không biết từ nơi nào thổi lại, khẽ khàng lay động vạt rèm. Người trên giường bình yên ngủ, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường viền gương mặt. Hắn cứ như vậy ngồi bên cạnh y, tóc y quấn quanh tay hắn, trầm tĩnh an tường. Ngoài cửa sổ văng vẳng có tiếng côn trùng kêu vang, xa hơn, còn có tiếng thị vệ tuần đêm mơ hồ truyền lại. Mà trong đêm khuya đầu xuân này, giữa cung điện nguy nga, chỉ có hơi thở của hai người, đây đó quấn quýt.
Suy nghĩ của Tần Húc Phi bỗng nhiên trở nên xa xôi.
Những tháng ngày rất xa trong quá khứ, giữa một mảnh yên tĩnh dần dần trở nên rõ ràng.
Thiếu niên tráng chí, mười sáu tuổi hắn tận lực xin gia nhập quân đội, ba lần bảy lượt tâu phụ hoàng đều bị bác bỏ, cuối cùng cũng có thể cùng Liễu Hằng bước chân lên con đường đi về phía biên quan.
Đời chiến binh gian khổ, mười năm thời gian, mười năm phấn đấu, hắn rốt cuộc cũng đem đội quân yếu ớt mệt mỏi luyện thành một sư đoàn lang hổ!
Triều đình nghi kỵ, Tần cường Sở nhược, mà trong đoàn quân tấn công Sở quốc lại không có bóng dáng của chính mình.
Cho đến khi, Phương Khinh Trần xuất hiện trước mắt thế nhân.
Mà, ngay từ lúc đó hắn đã biết, bọn họ, đời này nhất định là kình địch.
Hắn còn nhớ, biên giới Tần Sở, một tuyến biên cương, cột chắc hai con người.
Còn nhớ, dưới chân thành, một ngày nọ, hắn và y hai quân giao chiến, đây đó đối mặt.
Lúc đó, ánh chiều tàn như máu, hắn vẫn nhớ rõ, y áo trắng giáp bạc, tao nhã giữa trận.
Tần Húc Phi hoảng hốt cười cười.
Kỳ thật, ai lại không biết, biên quan gian khổ, tráng chí khó đền?
Kỳ thật, ai lại không biết, huynh đệ hiềm nghi, qua cầu rút ván?
Nhưng mà, tất cả đều bị khoái ý khi gặp kỳ phùng địch thủ làm phai nhoà đi! Ta không thấy rõ dung nhan của ngươi, nhưng mà trong lòng rõ ràng vẫn cảm thấy ấm áp, từ đó về sau cũng không còn nửa đêm giá rét.
Còn nhớ mấy năm, gió lửa liên miên, cát vàng đầy trời. Ta ngươi giữ vững biên quan, chinh bào nhuộm máu. Cho dù da ngựa bọc thây không thể trở về, cũng vẫn muốn bảo vệ quê hương.
Gót sắt binh đao, sợ gì gian hiểm. Nam nhi chí khí, chẳng qua đạp đất vá trời, thống nhất non sông!
Sa trường điểm binh, tù và thổi, doanh trại liên miên, thuở đó, bao nhiêu ý chí hào hùng!
Cho đến khi, thư ly gián đưa đi, ta vẫn không ngờ, ngươi cuối cùng lại ở trên kim điện tự moi tim giải oan.
Rõ ràng là kẻ địch, ta lại không hề cảm thấy vui mừng cao hứng chút nào.
Ngươi biến mất khỏi triều đình mưa máu gió tanh.
Mà ta, cùng là võ tướng, lại không thể gỡ xuống một thân quân giáp.
Nói không rõ là hâm mộ hay là phẫn nộ.
Cho đến sau đó, cùng nắm triều chính, ta mới phát hiện thì ra ngươi có bao nhiêu tuỳ hứng ngông nghênh. Cũng lúc đó, ta biết đến ngươi bảy trăm năm luân chuyển, bốn kiếp bi thương. Ta từng tự hỏi lòng, là bằng hữu của ta ngươi mong đợi điều gì, mong muốn đến tột cùng là điều gì. Hay là… ta có thể đoán được, ngươi suốt đời đau khổ, nỗ lực hết thảy, chẳng qua cũng chỉ để tìm kiếm một phần cảm tình thuần khiết, không có hiểu lầm, không có hiềm nghi, rực rỡ sáng lạn, tựa như thuỷ tinh.
Nếu như… quả thật như vậy…
Nếu như quả thật như vậy, vậy thì, Khinh Trần, ngươi có thể yên tâm, Húc Phi tuyệt đối không tương phụ!
Chỉ hy vọng, bảy trăm năm qua, thương tổn bọn họ gây ra cho ngươi có thể nguôi đi một ít, bớt đi một ít.
Chỉ hy vọng, bốn kiếp luân hồi, tội lỗi ngươi tự mang trên thân mình có thể vơi đi một ít, nhẹ lòng một ít.
Khinh Trần, hy vọng ngươi có thể thêm một chút hạnh phúc hài lòng, cho dù không thể quên mất những chuyện hồng trần xưa cũ.
Khinh Trần, hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ, hy vọng chúng ta, còn có đủ dũng khí để sống vui vẻ.
Tần Húc Phi vẫn cứ yên tĩnh ngồi bên giường như vậy, không ngừng vuốt mái tóc Phương Khinh Trần, không buông tay.
Cho đến khi ánh bình minh ló dạng, cung nhân nhắc nhở hắn đã đến giờ lâm triều, mới chậm rãi đứng dậy, đi về hướng chính điện.