Chương 29: Giặc đến thì đánh, nước dâng nâng nền

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin

Hôn sự của Tần Ngọc Lâu và trưởng tử trưởng tôn Thích Tu của Kiến quốc hầu phủ được

ấn

định vào tháng ba năm sau, hai bên đã trao đổi thϊếp canh, đồng thời sau

khi xem xét kỹ hoàng lịch thì ngày 28 tháng mười chính là ngày lành, đến lúc đó Thích gia sẽ phái người mang sính lễ đến đây.

Nghe nói Thích gia đã sớm chuẩn bị xong

xuôi khâu

sính lễ, chỉ đợi hai bên thương

nghị xong về

ngày lành tháng tốt, sẽ lập tức đến hạ sính.

Bởi vì nhà trai phải giữ hiếu ba năm, hiện giờ tuổi tác

cũng không còn nhỏ, mà nhà gái sang cũng đã mười bảy tuổi. Hơn nữa

cả hai

lại có hôn ước trên người, cho nên mối hôn sự này không thể

để

kéo dài.

Sở dĩ Viên Thị cảm thấy có lỗi với Tần Ngọc Lâu, là vì khi không hiểu rõ đối phương đã đem việc hôn sự của nữ nhi quyết định, người làm mẫu thân như bà thật thất trách.

Viên Thị vì chuyện hôn sự của Tần Ngọc Lâu mà nhọc lòng không ít, sợ rằng những nam

tử

tuấn



tài năng đều

đã được



chọn lọc

xem xét hết cả, vốn

vẫn

luôn âm thầm cắn răng, nhất định phải tìm được

một mối hôn sự tốt hơn nhiều

lần so với

Nhan gia kia nhưng trăm ngàn lần không lường trước kết quả lại như vậy.

Quả thực, mọi mặt của Thích gia đều hơn Nhan gia rất nhiều, chỉ là diện mạo đối phương rốt cuộc tròn

méo ra

sao

thì còn

không

rõ, rốt cuộc vẫn cảm thấy thật vội vàng, hấp

tấp, đến cuối cùng

lại

giống như nước đổ vào rổ tre, thì

tuyệt đối không phải là điều Viên Thị muốn nhìn thấy.

Nhưng mà đối phương lại trực tiếp chỉ định

chọn

Tần Ngọc Lâu, lại

kiểu

nhất nhất phải lấy được Lâu Nhi.

Lục phu nhân kia

nhìn

tuy dịu dàng, nhưng lại là một người rất lợi hại, vừa lên tiếng đã

vào

thẳng vào vấn đề không phải đích

nữ

không cưới, mục đích quá rõ ràng, thái độ cương ngạnh, khiến người khác không thể phản bác.

Lại thấy dường như biết Tần gia vẫn còn do dự, bà

ta sau khi

suy tính

một lúc,

lại tiết lộ rằng lần này đặc biệt

đến đây gặp mặt, bởi vì sớm đã nhìn trúng Lâu Nhi, từ

đó có thể biết được rằng,

Thích gia cũng rất để tâm đến

mối hôn sự này.

Sau đó

lại nói từ

gia thế đến gia quy của Thích gia, để Tần gia thêm xem trọng nhân phẩm của nhà trai mà chấp nhận, từng

đòn công phá hết mọi

vấn đề băn khoăn của Tần gia. Cho nên, tuy trong lòng Viên Thị trăm vạn lần

không nguyện

ý, nhưng cũng không thể từ chối.

Đây chính là một mối hôn sự không thể phản đối, Viện Thị không thể không thừa nhận, từ sau khi biết chuyện này,

dù trong lòng cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất,

ngay

trước đó

cũng đã ầm ĩ một trận,

nhưng vẫn không thể giải tỏa hết phẫn nộ

trong lòng bà.

Hiện giờ sau khi bình tâm lại, chỉ cảm thấy đó là do số mệnh an bài, mối hôn sự này sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này.

Có lẽ,

rốt cuộc

định mệnh đã sắp đặt. Cho dù sớm hay muộn, chung quy cũng không thể từ chối.

Hiện giờ ván đã đóng thuyền, cũng

chỉ hy vọng

đúng như lời Lục phu nhân kia nói vậy, mong đừng làm người khác thất vọng

là tốt rồi!

Sau khi việc hôn sự của Tần Ngọc Lâu đã định

đoạt xong xuôi, Tần Ngọc Lâu liền

bị giữ lại

Ngọc Lâu Đông ngày

đêm

gấp rút chuẩn bị nữ hồng*

làm của hồi môn. Bởi vì hôn sự này đến quá đột ngột, cho dù mấy năm nay Viên Thị sớm đã chuẩn bị của hồi môn cho nàng,

nhưng

rốt

cuộc

vẫn

còn rất nhiều việc nên phải tranh thủ

đẩy nhanh tiến độ.

*女红/

nữ hồng: chỉ việc may vá thêu thùa của người phụ nữ thời xưa.

Bởi vì của hồi môn đối với nữ nhi khi xuất giá

mà nói



cùng là

quan trọng, đặc biệt nhà trai còn là nhất phẩm hầu phủ, cho dù đã thất thế, nhưng vẫn là lạc đà gầy lớn hơn ngựa, rốt

cuộc

cũng

vẫn

là gia đình trâm anh thế phiệt.

Thích gia cưới thấp, Tần gia gả cao. Tuy dòng

dõi

Tần gia không

sánh bằng,

nhưng bất luận

thế nào của hồi môn cũng phải chuẩn bị thật tốt, không thể để người ta xem thường.

Vả

lại, đối

với

mối hôn sự này, trong lòng Viên Thị vẫn có cảm

giác trơ chọi cùng

hổ thẹn, lần này gả Tần Ngọc Lâu đi chính là gả xa ngàn dặm, không có mẫu

tộc*

che chở, lại không có người quen chiếu cố, trong lòng Viện Thị vừa áy náy vừa lo lắng, nhưng cho dù có nóng lòng, cũng đều phí công cả.

*Mẫu tộc: nhà mẹ đẻ

Hiện giờ chỉ biết dốc hết sức lực, chuẩn bị thêm một chút của hồi môn, thêm chút tiền bạc trang sức, mới là tốt nhất.

Lần này, Viên Thị lo từ việc lớn đến việc nhỏ, dường như dồn toàn bộ tâm tư cho việc chuẩn bị của hồi môn cho Tần Ngọc Lâu, cho nên mấy ngày qua đã gầy đi mất một vòng lớn.

Đột nhiên Tần Ngọc Lâu thấy

vậy, bị dọa sợ đến nhảy dựng

lên, vội nhanh tay đoạt đi giấy tờ của thôn trang, điền trang, cửa hàng

từ trên tay Viên thị về.

Nghiêm túc nói: “ Thái Thái, hiện giờ người đang mang thai đấy, có thể nào đừng làm việc quá vất vả

như vậy

không,

bây giờ mới có hơi hai tháng, cần phải cẩn thận giữ gìn,

nếu chỉ vì chuyện của nữ nhi, mà người sinh bệnh, thái thái bảo con làm sao có thể an tâm?”

Viên Thị lại nói: “Tháng sau Thích gia đã phái người đến đây hạ sính lễ, năm sau con

đã

phải gả đến kinh thành

rồi, mà

vẫn còn rất nhiều chuyện phải lo lại

chỉ còn

non

nửa năm

thôi,

bảo

làm sao mẫu thân không nóng lòng….”

Tần Ngọc Lâu thấy Viên Thị khẩn trương như vậy, trong lòng không khỏi thở dài, cũng

hiểu là

Viên Thị

vì lo lắng cho nàng nhưng nỗi lòng ấy lại vượt xa so với tưởng tượng của nàng.

Kỳ thật đừng nói là Viên Thị, ngay cả Tân Ngọc Lâu cũng như vậy, vốn dĩ từ trước đến nay bản thân

với việc thành

thân chỉ hờ hững đối diện, nhưng từ sau khi biết hôn sự đã được định

xuống,

thì

dường như cảm thấy kết

cục đã định, cũng không tránh khỏi việc có chút phiền muộn.

Có lẽ rốt

cuộc chính bản thân bà cũng không lường trước được nữ nhi sẽ gả đi xa xôi như thế nên

Viên Thị càng lo lắng cho nàng,

nàng

thì

chưa từng

lo

lắng

Viên Thị,



còn lo lắng cho đệ đệ muội muội chưa ra đời, thậm chí lo lắng sau này khi nàng không còn ở Tần gia

hơn

nữa. Chỉ là hiện giờ nhìn thấy Viên Thị khẩn trương như vậy, ngược lại nàng càng thản

nhiên

hơn rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Tần Ngọc Lâu cẩn thận đỡ Viên Thị đứng dậy, hai người chậm rãi đi ra

khỏi phòng, Tần Ngọc Lâu đỡ Viên Thị ngồi xuống ghế đặt trước cửa sổ. Tần Ngọc Lâu do dự một lúc, quyết

định

đem việc “ Ngẫu nhiên” ở Nhan gia ngày ấy kể lại, nói Tiết Ngọc của Tiết gia đã tìm gặp mình, kể lại



ràng

cho Viên Thị nghe.

Cuối cùng, còn nói việc Tiết Ngọc

đã

đích thân tạ lỗi với nàng.

Viên Thị nghe xong, chỉ thiếu

chút

muốn nhảy dựng, kinh ngạc mở to mắt nói: “ Con… con nói cái gì? Con nói…. người lúc trước hủy đi thanh danh của con chính là cái tên Tiết Ngọc đó, việc này…sao có thể?”

Tần Ngọc Lâu chỉ bình tĩnh sửa lời: “Về việc hủy hoại thanh danh của nữ nhi không phải do chàng

ta

gây ra, nhưng vì chàng

ta

không cất giữ cẩn thận bức hoạ đó, sau đó trời xui đất khiến bị người khác phát hiện, lúc này mới khiến dư luận xôn xao, tuy là vô tình, nhưng quả thực việc này có liên quan

đến chàng ta, không thể là giả…”

Viên Thị liền đỡ gáy, không

nhịn

được lại mắng: “ Sao mà không liên quan đến cậu

ta? Nếu không phải vì cậu

ta, thì người khác đâu hồ ngôn loạn ngữ về con như vậy? Mẫu thân thực sự không ngờ người nọ chính là…”

Viên Thị nói đến đây, không khỏi đảo

mắt một vòng, cắn răng nhìn Tần Ngọc Lâu, nói: “ Nếu con đã sớm biết, vì sao không nói ra?”

Tần Ngọc Lâu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhìn Viên Thị hỏi: “ Nếu con nói với mẫu thân, mẫu thân còn xem trọng việc hôn sự với Tiết gia sao?”

Viên Thị bị câu hỏi nhất thời của Tần Ngọc Lâu làm

cho

nghẹn

lời.

Đó là nếu trước đó chưa gặp Tiết Ngọc, nhưng giờ đã biết việc này rồi thì cho dù Tần lão gia bên gối thổi gió vang dội như thế nào, bà tuyệt đối vẫn xem thường người này, không những coi thường, thậm chí còn muốn thay mặt nữ nhi đòi lại công đạo.

Nhưng chỉ là gặp Tiết Ngọc trước khi biết chuyện này…

Viên Thị không khỏi cau mày, trên mặt có chút do dự, một lúc

sau, chỉ thở dài

vẻ mặt phức tạp

nói: “ Có người nào lại tự mình giấu kín bức họa của tiểu thư khuê các

nhà người khác? Người như vậy tâm tư cũng chẳng

đoan chính gì

…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong

không khỏi che miệng cười nói: “ Nhưng nữ nhi cảm thấy phàm

là con người ai không yêu thích cái đẹp, còn

nói về da mặt da ai dày thì, nữ nhi sinh ra đã xinh đẹp như vậy, cho dù người khác sinh ra lòng

ái

mộ, cũng không có gì kỳ lạ

cả, vả

lại ai lại

không có

chút

tâm tư, nữ nhi cảm thấy

đây

là chuyện hết sức thường tình, cũng chẳng phải chuyện sai trái

gì, chỉ đáng

trách

ở chỗ, chàng

ta

đã không biết giữ đồ của mình

cẩn thận, còn

chút tâm tư thầm kín kia

chỉ cần không bị người khác phát hiện, thực

cũng chẳng

có gì đáng ngại? Mẫu thân, người nói

xem…”

Tuy Viên Thị đã quen nói với

lối nói chuyện không cố kị của

nữ nhi, nhưng

lúc

này

vẫn nhịn không được nhướng mắt trừng nàng

một cái, ngoài miệng nói: “ Chỉ biết ngụy biện…”

Tần Ngọc Lâu cười tủm tỉm nói: “ Cũng

là nguỵ biện có lý mà, mẫu thân, người

thử

nghĩ xem, nếu Tiết Ngọc giấu kỹ bức hoạ của nữ nhi, không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Chung quy mỗi người đều có chút tâm tư, không

muốn

để người khác biết, cũng không

muốn

nói với người khác,

kỳ thực

không có gì đáng

phải lo ngại. Người xem,

nếu quả thực có duyên cùng nữ nhi, nói không chừng còn có thể trở thành một giai thoại, nhưng nếu

không thể,

cả hai

đều

lấy người khác,

thì cũng chẳng liên quan

đến nhau

nữa, không phải sao?

Nữ nhi cảm thấy trong chuyện này, tuy Tiết Ngọc cũng có cái sai, nhưng không phải tất cả đều do chàng

ấy…”

Nói đến chỗ này, Tần Ngọc Lâu hơi nhướng mày, tiếp tục nói: “Huống chi chàng

ấy cũng

đã dũng cảm nhận sai, chứng tỏ trong lòng đã

biết

hổ thẹn, cái này gọi là biết sai chịu sửa. Ít nhất chứng minh con người này cũng vẫn còn lương tâm…”

Viên Thị nghe Tần Ngọc Lâu ngụy biện một hồi, một lúc

sau, nhịn không được lại nói: “Tạm thời không nói đến chuyện

này,

nhưng

sau đấy cậu

ta

lại không màng lễ nghĩa, lén lút

đến gặp con, nam chưa cưới nữ chưa gả, hơn nữa ngày đó rất đông khách như thế, về tình về lý đều không hợp với quy củ, nếu để người khác nhìn thấy, thanh danh của con càng bị tổn hại…”

Tần Ngọc Lâu nghe xong cũng

gật đầu

tán đồng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “ Tuy rằng thấy có chút không ổn, nhưng cũng vì sợ bị người khác nhìn thấy, tổn hại thanh danh của nữ nhi, nên

khi

nghe thấy tiếng động chàng ta cũng

liền nhanh chóng trốn đi, hành động này chứng minh trong lòng

chàng ấy

cũng biết chừng mực, nói không chừng chỉ muốn gặp con nói lời xin lỗi mà thôi, cho nên về việc đúng sai khó lòng bình luận…”

Viên Thị nhìn thấy Tần Ngọc Lâu

lại

lên tiếng giải thích lần

nữa, bỗng nhiên híp mắt nhìn nàng, buồn bã nói: “ Nói nhiều lời như vậy, là có ý gì? Nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo cùng mẫu thân?”

Viên Thị không hồ đồ, biết rõ lời nói của Tần Ngọc Lâu là có ẩn ý.

Tần Ngọc Lâu nghe vậy, không

nhịn

được liền kéo cánh tay Viên Thị, hai người thân mật tựa vào nhau, Tần Ngọc Lâu thở dài một hơi, nói: “ Quả thực nữ nhi cảm thấy

rằng, cho dù là Tiết Ngọc, hay biểu ca của cữu cữu, hoặc là Thiệu Đình ca ca, thì không ai là thập

toàn thập mĩ

cả,

cũng càng không có

gia thế nào

mà không có khiếm khuyết, nữ nhi biết mẫu thân vì lo lắng cho tương lai của nữ nhi

mà xem xét chọn lọc rất nhiều, nhưng kết quả luôn không như ý mình muốn, mợ thì lợi hại lõi đời, Nhan gia thất tín bội nghĩa, trước đó người cảm thấy vừa lòng với Tiết Ngọc, nhưng hiện giờ lại cảm thấy chàng

ấy

có chút lỗ mãn…”

Tần Ngọc Lâu nói đến đây, chỉ giương mắt

lên

nhìn Viên Thị một cái, Viên Thị

bỗng

có chút sửng sốt.

Tần Ngọc Lâu thấy vậy, liền ôm cánh tay Viên Thị, tựa đầu trên vai mẫu thân, chậm rãi nói: “ Cho nên, lúc trước nữ nhi từng nghĩ, sau này nếu nữ nhi gả đến nhà cữu cữu, nhất

định phải cung phụng di mẫu. Nếu gả Cho Thiệu Đình ca ca, bởi vì Nhan bá mẫu một lòng muốn trở lại kinh thành, nhất

định phải khích lệ giúp

đỡ

cho huynh ấy tiến thân,

để

tương lai cả Nhan gia sẽ chuyển đến kinh thành. Nếu tương lai gả đến Tiết gia, Tiết Ngọc bản tính nhân hậu, từ nhỏ đã khổ công đọc sách, tính cách có chút đơn thuần, tuy đã đọc qua nhiều sách vở, nhưng đối với đạo lý đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút khuyết điểm, cần phải trải qua nhiều chuyện, mới có thể hành sự chu toàn, chỉ



Tiết Ngọc còn có lòng ái mộ với nữ nhi, khẳng định sau này cuộc sống sẽ rất tốt đẹp. Kỳ thật, mỗi nhà đều có khuyết điểm, chỉ



biết khiếm khuyết



chỗ đâu, thì

phải

nghĩ biện pháp lấp đầy lại, không phải sẽ không còn khuyết điểm nữa sao? Cho nên…”

Tần Ngọc Lâu nói đến đây, hơi giương mắt nhìn Viên Thị, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Thích gia cũng giống như vậy, dù sao nữ nhi cũng phải xuất giá, cái này gọi là giặc đến thì đánh, nước dâng nâng nền, việc đã đến nước này, sao chúng ta không thản nhiên đối mặt? Huống chi, nói không chừng mọi người trong Thích gia đều là người tốt, việc này cũng có khả năng chứ, mẫu thân, người nói đúng không?”

Viên Thị nghe Tần Ngọc Lâu nói xong, trong lòng có chút bất ngờ, một lúc

sau, chỉ rũ mắt xuống, trong mắt vẫn ánh lên tia

phức tạp.

Thật lâu sau, Viên Thị ôm lấy Tần Ngọc Lâu, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, cảm thán: “ Lâu Nhi trưởng thành rồi….”

————//—//———-

Tác giả có lời muốn nói: Hai ngay nay khá bận, sau này sẽ cố gắng đăng trước 11 giờ tối…