Chương 3: Bánh bột mì trắng, Thái Sơ Trận
Trời dần sáng rõ, trong chậu than tan hết một tia khói cuối cùng, Giang Tinh Thần dựa vào tường, mí mắt giật giật, từ từ mở ra.
Ý thức của hắn còn chưa tỉnh táo, chợt nghe tiếng két, vô thức quay đầu, nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, Mị Nhi đi từ ngoài vào, hai tay bê chậu gốm.
- Ca ca! Huynh dậy rồi, muội múc nước rồi đây, xuống rửa mặt đi!
Mị Nhi thấy Giang Tinh Thần mở mắt, liền mỉm cười, đặt chậu gốm lên bàn, nói rồi liền quay người đi đóng cửa lại.
- Hả?
Giang Tinh Thần nháy mắt tỉnh táo, thầm ngạc nhiên:
"Tối qua tiểu nha đầu ngủ trên chân ta, nàng dậy rồi mà ta lại không hề phát giác, sao lại ngủ say như vậy?"
Vốn hắn ngủ rất nhẹ, hơn nữa vừa xuyên qua, ở trong hoàn cảnh mới thì lại càng không thể ngủ như chết được. Nhưng lúc này hắn nghĩ lại, phát hiện tối qua mình thậm chí không mơ gì cả, giống như nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra là trời đã sáng.
"Chẳng lẽ nguyên do cũng là vì cách hít thở đó!"
Hoàn toàn tỉnh táo lại, đầu óc của hắn rõ ràng bất ngờ, mọi chi tiết sau khi xuyên qua từ hôm qua đều rõ ràng trước mắt, như vừa mới xảy ra.
- Ca ca! Có phải lại đau đầu nữa không, tối qua không phải huynh nói khỏe rồi sao?
Mị Nhi thấy Giang Tinh Thần ngồi ngây người trên giường, vội đi tới quan tâm hỏi.
- À! Huynh không sao, không cần phải lo!
Giang Tinh Thần vội bỏ qua suy nghĩ, cười với Mị Nhi, vén chăn lên, nhấc tay vỗ đầu nàng.
- Thật không sao chứ?
Tiểu nha đầu mặt đầy nghiêm túc, hai hàng chân mày mảnh nhíu lại, giữa mi tâm gồ lên.
- Muội còn ngóng trông huynh có chuyện... Ối!
Giang Tinh Thần còn chưa dứt lời, đột nhiên Mị Nhi rướn người tới trước, hai tay nhỏ trượt qua cổ, cắm vào trong ngực hắn.
Tiểu nha đầu vừa múc nước về, có thể tưởng tượng được nhiệt độ hai tay, giống lấy cục băng dán lên trên da, thân thể Giang Tinh Thần run mạnh, mặt đang cười hoàn toàn biến dạng, miệng phát ra tiếng hét thảm.
Vù! Mị Nhi nhảy ra, nhìn Giang Tinh Thần mặt đen như đáy nồi, nhanh chóng nói:
- Ca ca, huynh đừng giận! 2 ngày qua huynh mắc bệnh, không có phản ứng với bất kỳ kí©h thí©ɧ nào, muội chỉ là xác định thử xem, bây giờ biết huynh thật không sao rồi!
Giang Tinh Thần xụ mặt, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu làm bộ đáng thương một hồi, mới nói:
- Lần này tin muội, nhưng mà còn có lần sau, cẩn thận cái mông của muội!
- A! Hiểu rồi!
Mị Nhi mặt nhỏ ửng đỏ, yếu ớt nói một tiếng, tay nhỏ che phía sau, rồi cúi đầu thè lưỡi, miệng nhếch lên tươi cười:
- Ca ca thật giống như sẽ không biến trở lại như cũ!
Giang Tinh Thần bước xuống tới bên bàn rửa mặt, nước lạnh kí©h thí©ɧ làn da, làm hắn rùng mình, tùy tiện rửa mấy cái rồi ngẩng đầu.
Vừa rửa mặt xong, Mị Nhi đưa sang một cái chén đầy nước ra trước mặt hắn:
- Ca ca, súc miệng đi!
Giang Tinh Thần nhíu mày, nhận lấy nốc một ngụm, dùng sức vận động cơ bắp ở hai má:
"Ở nhà nát lọt gió, ăn bánh bột mì như bột tro, một cái chăn đầy miếng vá hai người đắp, tiểu nha đầu ăn mặc rách nát, giày cũng lủng ngón, súc miệng chỉ có dùng nước lạnh, bàn chải kem đánh răng cũng không có..."
Ào ào, Giang Tinh Thần nghiêng đầu, chỉ thấy Mị Nhi đang cắm đầu vào chậu nước rửa mặt.
Phụt! Miệng phun nước ra, Giang Tinh Thần nhíu mày nói:
- Nước đó là huynh dùng rồi mà!
- Sợ gì chứ, cũng không bẩn! Gần đây chỉ có một cái giếng nước, rất nhiều người xếp hàng nữa, múc nước rất lâu!
Mị Nhi nói rồi, lại lau mặt nhỏ.
Tiểu nha đầu rửa đi bám bẩn trên mặt nét mặt rất thanh thoát, nhưng mà da hơi vàng, rõ ràng là không đủ dinh dưỡng.
"Ngay cả cùng nước cũng tốn công... Những ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm như vậy nhất định phải mau kết thúc, tiểu nha đầu mới 13 tuổi, thời gian dài nhất định sẽ trúng bệnh!"
Giang Tinh Thần đen mặt, tiểu nha đầu dùng nước rửa mặt mà hắn đã xài, càng thêm xúc động cõi lòng của hắn.
- Ca ca, đi thôi!
Mị Nhi dùng xong nửa chén nước còn lại của Giang Tinh Thần để súc miệng sơ qua, còn dọn dẹp lại phòng một hồi, mới gọi hắn lên đường.
- Thu dọn xong chưa?
Giang Tinh Thần hỏi.
-Toàn bộ ở đây!
Mị Nhi lấy ra một cái túi lắc lắc, bên trong phát ra tiếng đồng tiền va chạm leng keng, sau đó vỗ cái bình nước bằng gốm.
Giang Tinh Thần gật đầu, nói:
- Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn trước, tối hôm qua chỉ ăn nửa...
- Không được!
Không chờ Giang Tinh Thần nói xong, Mị Nhi đã liên tục lắc đầu:
- Trước tiên tìm nhà ở, chúng ta chỉ có 20 đồng tiền, xài rồi là không tìm được chỗ ở...
Ngừng một chút, Mị Nhi mím môi, nói:
- Ca ca nhịn trước một chút, đợi chúng ta tìm được chỗ ở, muội lại đi Xuân Hương Lâu làm việc, kiếm tiền mua đồ ăn!
Giang Tinh Thần mở miệng, vừa muốn nói, Mị Nhi đẩy đẩy trở vào:
- Tối qua ca ca đã nói, mọi chuyện đều nghe theo lời muội!
- Được rồi!
Khóe miệng Giang Tinh Thần co rút, bất đắc dĩ đành nói.
- Vậy chúng ta lên đường thôi!
Trong lòng Mị Nhi thầm giơ tay lên, mặt nhỏ hiện ra tươi cười chiến thắng.
Giang Tinh Thần đi tới cửa, hít một hơi thật sâu, kéo cửa phòng bước ra, chân chính tiến vào thế giới này....
Trên đường đất nện nhỏ hẹp, Giang Tinh Thần theo Mị Nhi đi về phía trước, ánh mắt quan sát hai bên. Mặc kệ là phòng ốc cũ kỹ gạch đất mái ngói, hay là mọi người trên đường mặc áo dài tay rộng, đều làm hắn có cảm giác thời không chuyển hoán, tựa như đi vào trong phim trường.
Nhà cửa toàn là nhà trệt, có cao có thấp, rõ ràng không có quy hoạch, rất là lộn xộn, ở góc tường hai bên đường đất nện, có thể thấy rác rến nước đọng khắp nơi.
Cửa sổ toàn là dùng miếng gỗ che lại, làm Giang Tinh Thần kinh ngạc là lại không thấy một nhà nào dùng giấy dán cửa...
Trên đường người tới lui, quá nửa đều mặc áo vải gai rẻ tiền, ngẫu nhiên có mặc áo vải bông sạch sẽ, đi bộ cũng nhướng cằm lên...
Đi chưa bao lâu, Giang Tinh Thần đã thấy 3 gánh hàng rong, nhưng đều không ngoại lệ, toàn là bán bánh bột mì đen, điều này làm hắn cảm thán:
"Thức ăn ở thế giới này đơn điệu khó khăn vậy sao, bán rau bán thịt bán hoa quả, đều không có..."
Giang Tinh Thần vừa quan sát thế giới này, người đi đường cũng đều đưa tới ánh mắt ngạc nhiên. Trong khu bình dân tụ tập, toàn là người ở tầng đáy xã hội, gần như không ai có thể mặc tơ lụa đắt tiền.
Tiểu nha đầu yên lặng khác thường, ngoài đi một đoạn liền tìm người hỏi thăm có phòng cho thuê không, gần như không nói lời nào. So với lúc ở riêng với Giang Tinh Thần, thật như biến thành người khác, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy bánh bột mì đen, nàng đều sẽ kéo Giang Tinh Thần chạy nhanh...
Mãi cho đến trưa, bọn họ vẫn không có thu hoạch, nhà rẻ nhất cũng phải 10 đồng tiền một ngày, vẻ mặt Mị Nhi có phần suy sụp. Giờ nàng mới biết, phòng như của Hoàng đại thúc căn bản không tìm được, giá 2 đồng tiền một ngày, thật là như ở chùa.
Uống cạn một ngụm nước cuối cùng trong bình, bọn họ đã đi tới cuối con đường đất nện, ngẩng đầu nhìn tới trước, Giang Tinh Thần liền cảm thấy rộng rãi thông thoáng, phía trước là con đường lớn lát đá, rộng chừng 20 mét, nhà cửa hai bên cũng cao to hơn, tường ngoài đều dùng gạch đá xanh, nhìn qua liền cảm thấy sạch sẽ gọn gàng, cửa sổ không còn là ván gỗ, mà là mành trúc, vừa ngay ngắn, lại thông gió.
Trước cửa nhà hai bên đại lộ đều treo rất nhiều cờ hiệu, Giang Tinh Thần lập tức nhận ra chữ viết trên đó, đây là bảng hiệu các cửa hàng, cửa hàng may mặc, cửa hàng giày, cửa hàng vũ khí, cửa hàng thuốc, hiệu ăn, khách sạn...
Người đi trên đường cũng đông hơn nhiều, ra vào những cửa hàng đó, trong đó không thiếu người quần áo hoa lệ. Còn ở trên đường phố, có mấy sạp bán hàng linh tinh, cũng không ít người vây xem.
"Đây là khu chợ rồi!"
Nhìn cảnh tượng này, Giang Tinh Thần hiểu được trước đó mình suy đoán nhầm, xã hội này không lạc hậu như ấn tượng ban đầu! Thức ăn đơn điệu kém cỏi, hoàn cảnh dơ bẩn đổ nát, chỉ là khu bình dân mà thôi, những chỗ khác lại rất là phồn hoa, chỉ nhìn mấy hiệu ăn bên đường cùng người ra vào nối liền không ngớt là biết, nếu thức ăn đơn diệu, làm sao có nhiều người ăn như thế.
Mùi hành tỏi quen thuộc truyền tới, bụng của Giang Tinh Thần ùng ục, không nhịn được hít vào một hơi, không nói hai lời quay đầu đi về phía đường lớn.
- Ca ca, huynh đi đâu đó, bên đó không phải khu chợ bình dân...
Mị Nhi vội vàng kéo hắn lại.
- Tiểu nha đầu, đừng tìm nữa! Chỗ của Hoàng đại thúc là kho hàng chứa than củi, cho nên muội mới có thể tốn 2 đồng tiền một ngày mà thuê!
Giang Tinh Thần thở dài, vẻ mặt chua xót, cầu xin:
- Chúng ta nên ăn gì trước đi, huynh đói đến sắp đi không nổi rồi!
Gần tối hôm qua chỉ ăn nửa cái bánh bột mì đen, năng lượng còn bị sương mù trong đầu hấp thu, lại thêm đi bộ tới trưa, hiện tại hắn cảm giác ruột của mình khó chịu như bị lửa đốt.
"Ục ục..."
Bụng của Mị Nhi cũng phát ra tiếng kêu vang, mặt đỏ lên, nhưng vẫn không cam lòng:
- Chúng ta chỉ có 20 đồng tiền, nếu xài rồi, vậy... vậy kiếm chỗ ở thế nào đây?
- Trời ạ!
Giang Tinh Thần ảo não vỗ trán:
- Còn không ăn sẽ đói chết, còn chỗ ở gì nữa!
- Có ăn cũng không cần đi bên đó, đồ bên đó mắc lắm! Đi, chúng ta đi mua bánh bột mì đen!
Mị Nhi kéo Giang Tinh Thần muốn đi về.
- Ai nói với muội là ăn bánh bột mì đen, hôm nay chúng ta ăn bánh bột mì trắng!
Giang Tinh Thần nói rồi, đưa tay chỉ một cái sạp nhỏ ở bên đường không xa, bên trên chất một đống bánh bột mì trắng phau.
- Hả?
Mị Nhi ngây ra một hồi, mắt trừng ra:
- Không được, cái đó tới 2 đồng một cái, hiện tại chúng ta chỉ có 20 đồng, nhất định phải tiết kiệm...
- Lấy 10 đồng ra đây!
Giang Tinh Thần đột nhiên cắt lời Mị Nhi, mặt lạnh nói.
Mị Nhi sững sờ, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, sau đó sắc mặt đại biến, môi mím lại thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, tràn ra hơi nước:
- Ngày hôm qua huynh đã hứa với muội, sẽ không biến trở lại! Chẳng lẽ lại là giả!
Biểu tình của Giang Tinh Thần dần mềm xuống, tay đặt lên đầu Mị Nhi, giọng nhẹ nhàng nói:
- Chuyện nhà ở, ca ca sẽ nghĩ cách, bảo đảm đến tối có chỗ ở... Nhưng bây giờ, phải nên ăn no trước đã!
Nghe được lời dịu dàng của Giang Tinh Thần, tâm tình căng thăng của Mị Nhi mới ổn định lại, nhưng vẻ ủy khuất trên mặt vẫn không giảm, quay đầu giãy khỏi bàn tay Giang Tinh Thần, nói:
- Ăn no thì nhất định phải tốn nhiều tiền hay sao, bánh bột mì đen còn không được?
- Muội mới có 13 tuổi, cứ ăn loại thức ăn như bã đất đó không tốt cho thân thể!
Giang Tinh Thần lại đặt tay lên đầu Mị Nhi, dùng sức xoa xoa.
Mị Nhi lại ngẩn ngơ, nhìn thẳng vào Giang Tinh Thần, hơi nước trong mắt càng dày hơn, nhưng mà lần này rõ ràng không phải là ủy khuất.
- Nhìn cái gì, tiểu nha đầu! Không tin huynh có thể tìm được nhà ở sao... Nói cho muội biết, tương lai chúng ta phải mua sân viện lớn một ngàn thước vuông ở khu quý tộc hay xung quanh Học Viện Đế Quốc, mỗi ngày ăn cơm, mỗi ngày phải ăn 10 cân thịt. Ra ngoài phải ngồi xe ngựa đẹp nhất, đi xem đoàn ca múa nổi danh nhất Hồng Nguyên Thành biểu diễn... Ca ca còn có thể mua cho muội quần áo đẹp nhất, mùa hè mặc tơ lụa tốt nhất, mùa đông mặc áo làm bằng da thú mềm mại nhất... Sau này sẽ không để Mị Nhi mang giày thủng nữa, sẽ còn chuộc lại ngọc bội của Mị Nhi...
- Oa...
Giang Tinh Thần còn chưa nói xong, tiểu nha đầu đã không khống chế được nước mắt, ôm hông hắn khóc hu hu.
- Nè! Sao lại khóc rồi!
Giang Tinh Thần có chút ngạc nhiên, hai tay không biết phải để chỗ nào...
"Ục ục..."
Qua cả buổi, bụng của Giang Tinh Thần lại phát ra tiếng vang như sấm, lúc này Mị Nhi mới đẩy hắn ra, lau nước mắt, lấy ra túi vải, trút ra 10 đồng tiền đưa sang:
- Cầm, mua bánh bột mì trắng đi!
Lúc Giang Tinh Thần nhận lấy, Mị Nhi hỏi:
- Vừa rồi sao lại mặt lạnh làm dữ với muội?
- Huynh không làm vậy, muội sẽ đưa tiền cho huynh hay sao?
- Cho huynh dám gạt muội!
Mị Nhi giương nhuynh múa vuốt nhào tới, Giang Tinh Thần đã quay đầu chạy mất.
Nhìn bóng lưng Giang Tinh Thần, Mị Nhi cười hì hì, sau đó khó hiểu:
- Ca ca vừa mới nói, sao giống những gì mình mơ hôm qua vậy...
Giang Tinh Thần nhanh chóng cầm 5 cái bánh bột mì trắng trở về, hai người liền ngồi xuống ngay bên đường phố, cầm bánh bột mì trắng há mồm gặm liên tục.
Mị Nhi miệng phồng to như bánh bao, dùng sức mà nhai.
Giang Tinh Thần vừa ăn, vừa liếc Mị Nhi:
"Có ngon vậy sao, mùi vị cũng không ra gì, chẳng lẽ chỗ này không có màn thầu, bánh bao, bánh nhân thịt..."
Qua một hồi, Giang Tinh Thần nuốt vào 2 cái bánh, chuyện hắn vẫn mong chờ lại xuất hiện.
Từ bụng trào ra luồng hơi ấm chạy lên đầu, cách hít thở tự động vận chuyển, tiếp theo sương mù lại có biến hóa, một đường vân phức tạp hình vòng tròn hiện ra, dung nhập vào trong đầu hắn.
Nhoáng cái, trong đầu hắn hiện ra 3 chữ: Thái Sơ Trận.
Theo 3 chữ này hiện ra, hắn như nhìn thấy trong đầu chợt biến thành bầu trời đêm, một bầu trời đầy sao.