Tuy cấm địa Ma tộc quanh năm không một bóngngười, nhưng với một người có tính cách hiếu động như quận chúa Tang Ca, từ nămba trăm tuổi nàng đã đi khắp nơi trên vực Ma uyên này rồi, cũng vì thế mà pháthiện ở một nơi như vực thẳm Ma uyên, có một loài hoa tên Tuyết Liên.
Tuyết Liên màu trắng sứ, cánh hoa mỏng manh chụmlại che khuất đi nhụy hoa bên trong, cả thân Tuyết Liên toát ra tiên khí ngúttrời. Nó sinh trưởng bên miệng vực Ma uyên, một nơi u ám như thế, thì TuyếtLiên là loài duy nhất được tiên khí bao phủ.
Khi Tang Ca đi tới gần miệng vực Ma uyên, nàngnhìn thấy một bóng dáng mơ hồ lấp ló qua màn sương âm u. Trong lòng nàng nảysinh cảm giác vui mừng, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.
“Liên...”
Giọng nói của nàng bỗng im bặt, bởi vì bóngngười kia đột nhiên xoay người. Lúc này khoảng cách của Tang Ca và người đócũng đã rất gần, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người nọ, là một mỹnhân quyến rũ.
Vẻ đẹp đó, ngay cả Tang Ca cũng không dám chắctrên đời này liệu có thể có được mấy người vượt qua được. Nhưng có một điềunàng có thể chắc chắn, đây không phải là người nàng muốn gặp hôm nay.
Bước chân nàng rụt lại, kéo dài khoảng cách vớimỹ nhân kia, cảnh giác nói: “Ngươi là ai? Liên Trì đâu?”
Mỹ nhân khoanh tay, ngạc nhiên nói: “Liên Trì,chàng chưa nói cho ngươi biết sao, chúng ta đã thành thân rồi. Hôm nay ta thaychàng tới gặp ngươi, cũng là vì chuyện của ngươi và chàng đây.”
“Thành thân?” Tang Ca lẩm bẩm, sau đó cười nhạtmột tiếng: “Không thể nào, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Liên Trì đang ở đâu?”
Mỹ nhân vân vê lọn tóc của mình, yêu kiều nói:“Ngươi không nghi ngờ Liên Trì sao? Dù sao ta cũng xinh đẹp như vậy, lỡ nhưchàng thật sự thành thân với ta rồi thì sao?”
Câu trả lời của Tang Ca chính là một kiếm đâmtới, bởi vì nơi này không thể sử dụng linh khí, cho nên một kiếm của nàng chỉđơn thuần là một chiêu trong kiếm pháp mà thôi.
Cả Ma tộc đều biết, quận chúa Tang Ca có haithứ được xưng là không có đối thủ, một là tài phong nhuận, ngụ ý bước nhânnhanh như gió. Thứ hai chính là kiếm pháp, kiếp pháp của nàng uyển chuyên linhhoạt ngay cả Ma quân cũng phải hết lòng khen ngợi.
Chính vì thế, cho dù không sử dụng thuật pháp,Tang Ca cũng có thể dùng thanh Phượng Loan của mình ép sát mỹ nhân từng chút một.
Vốn ban đầu mỹ nhân còn có ý trêu đùa nàng,cho nên những chiêu kiếm của nàng chỉ nhẹ nhàng né tránh, mà không hề phảncông. Nhưng sau đó mỹ nhân phát hiện ra, nàng hoàn toàn nghiêm túc. Kiếm khí quẹtngang qua tà váy của mỹ nhân, tà váy lập tức hiện ra vết rách.
Bấy giờ mỹ nhân mới nghiêm túc tiếp chiêu củanàng. Luận về thuật pháp, có lẽ mỹ nhân sẽ thắng được Tang Ca, nhưng nếu đơnthuần so về kiếm pháp, muốn thắng Tang Ca quả thật là người si nói mộng.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, hai người đãgiao thủ được hơn chục chiêu, Rất nhanh, mỹ nhân đã bị nàng ép tới bên miệng vựcMa uyên. Nhìn thanh kiếm Phượng Loan bay tới trước mặt mình, mỹ nhân đột nhiênbật cười khanh khách, đứng im không né tránh. Mãi tới khi mũi kiếm cách tráitim nàng ba bấc, dưới chân mỹ nhân bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửanhanh chóng đưa mỹ nhân ra phía sau Tang Ca, giúp nàng ấy tránh thoát được mộtkiếm.
Kiếm khí đã chém ra không thể thu về, vì đangtrên đà lao về phía mỹ nhân nọ, cho nên khi đối mặt với vực sâu vạn trượng,Tang Ca không kịp né tránh, trước lúc bản thân rơi xuống vực, nàng ném thanhPhượng Loan cố định ở bên vách đá của vực sâu. Tiếp đó mượn lực của thanh kiếm,đề khí dẫm lên chuôi kiếm nhảy lên khỏi vực sâu.
Mỹ nhân đối diện nhìn thấy hình ảnh đó khôngkhỏi khen ngợi: “Hay!”
Đôi mắt mỹ nhân hơi lóe lên, Tang Ca có thểnhìn thấy nụ cười hứng thú nơi khóe miệng của nàng ta. Nàng ta nói: “Tiếp theotới lượt ta!”
Vừa nói xong, trong lòng bàn tay nàng ta lập bứcbùng lên một ngọn lửa màu lam nhạt.
Không khó để nhận ra, mỹ nhân này chính là DiễmLinh Cơ!
Tang Ca đã triệu hồi thanh Phượng Loan về taycủa mình, nàng siết chặt thanh Phượng Loan, ánh mắt đầy kiêng kị. Vậy mà nàngta lại có thể sử dụng thuật pháp ở nơi này. Tang Ca thử điều động linh khítrong cơ thể mình, nhưng lại có cảm giác như bị một thứ gì đó chặn lại, linhkhí trong thân thể không thể lưu thông được.
Dường như Diễm Linh Cơ cũng không có ý muốnchơi đùa với Tang Ca, những chiêu nàng ta dùng đều trúng vào chỗ hiểm, như có ýmuốn dồn Tang Ca vào chỗ chết.
Vì đã nhìn thấy bản lĩnh thoát khỏi miệng vựctrong phút chốc của Tang Ca, Diễm Linh Cơ không có ý định để cho nàng một đườngthoát, từ rất sớm đã dùng một tường lửa bao vây quanh nơi này. Ngọn lửa cao hơnba thước, dù Tang Ca có cánh cũng khó lòng mà bay nổi, nói gì tới việc nàng chỉdựa vào một thanh kiếm trong tay.
Nhìn thấy ngọn lửa Tam Diệm Chân Hỏa của mìnhkhông thể tiếp cận Tang Ca, Diễm Linh Cơ mất hết cả kiên nhẫn, búng ngón tay mộtcái. Chỉ nhìn thấy vòng lửa bao vây Tang Ca ngày một thu hẹp.
Tang Ca bị ép tới gần miệng vực Ma uyên, trongđầu nàng không ngừng xoay chuyển muốn tìm đối sách. Ánh lửa nhảy nhót trong mắtTang Ca, nàng bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Liên Trì xuất hiện ở trong ngọn lửa.
Bóng dáng đó càng ngày càng rõ ràng, cuối cùnghắn xuất hiện trước mặt nàng. Vẫn mái tóc bạc đó, vẫn bộ dạng anh tuấn như vậy.
Liên Trì nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu TangCa, giọng nói quen thuộc ngay cả trong mơ nàng cũng nhớ tới vang lên: “Có nhớta không?”
Tang Ca bỗng cảm thấy mơ hồ: “Chàng thật sự làLiên Trì?”
Hắn bỗng cười khẽ một tiếng: “Chẳng lẽ lại cònkẻ có thể giả vờ ta?”
“Nhưng...” Tang Ca vừa định nói rằng bản thânhai người đang gặp nguy hiểm, thì nàng bỗng phát hiện ra nơi này đâu phải miệngvực Ma uyên nữa, đây là một nơi hoa thơm cỏ lạ, khung cảnh rất yên bình.
Tuy rằng Tang Ca không biết nơi này là nơinào, nhưng nơi này hoàn toàn trái ngược với khung cảnh nguy hiểm ở miệng vực Mauyên.
Bấy giờ Liên Trì đưa tay ôm Tang Ca vào lòng,nhiệt độ từ trên thân thể hắn phát ra lại càng thêm khiến nàng nghi hoặc.
Nàng khẽ cắn môi mình, rất đau!
“Liên Trì, chàng có nhớ trước kia chàng từngnói với ta những gì không?”
“Ừ.”
“Vậy chàng có lấy được loài hoa bỉ ngạn đó vềcho ta không?” Thanh Phượng Loan âm thầm xuất hiện trong tay Tang Ca.
“Ngoan, thời gian này bỉ ngạn vẫn chưa nở hoa,đợi vài năm nữa ta sẽ hái cho nàng nhé!” ‘Liên Trì’ ôm chặt Tang Ca, trầm giọngnói.
Tang Ca ậm ừ một tiếng, sau đó nhân lúc hắnkhông để ý, dùng thanh Phượng Loan đâm thẳng vào trái tim ‘Liên Trì’.
‘Liên Trì’ trợn trừng mắt giống như không thểtin được, song thân thể hắn nhanh chóng tan biến vào hư vô. Khung cảnh xungquanh Tang Ca bắt đầu run rẩy, nàng còn có thể nghe được tiếng ‘răng rắc’ vanglên.
Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt nàngđã thay đổi, Tang Ca hoảng hồn phát hiện bản thân mình trong lúc vô tình đã đitới rất gần miệng vực Ma uyên rồi. Ma khí phía dưới hắt lên phía trên khiếnnàng cảm thấy đau rát.
Diễm Linh Cơ đã đứng trước mặt nàng từ lúcnào, nàng ta tấm tắc khen ngợi Tang Ca: “Ngươi là người đầu tiên phá được chiêuMị Hỏa của ta đấy, quả nhiên không thể khinh thường!”
Nói xong, nàng ta nhanh như chớp vươn tay đâmhỏa linh trâm về phía trái tim của Tang Ca. Bởi vì khoảng cách của hai người thậtsự quá gần, một chiêu này gần như Tang Ca không có cơ hội tránh thoát.
Hỏa linh trâm ghim chặt vào l*иg ngực củanàng, cảm giác đau đớn như thiêu đốt bỗng lan ra khắp thân thể Tang Ca.
Bàn tay đang nắm chặt thanh Phượng Loan củanàng khẽ run rẩy.
“Rốt cuộc... Liên Trì đang ở đâu?” Tang Ca thởhắt ra từng hơi, hổn hển hỏi.
Diễm Linh Cơ nhìn một trâm của mình vẫn chưathể gϊếŧ được nàng, định vươn tay rút trâm ra bồi thêm phát nữa, nhưng cánh tayđang vươn ra đột nhiên đổi chủ ý, nàng ta dùng lực đẩy nàng xuống miệng vực Mauyên.
“Ngươi có biết không, mọi chuyện xảy ra hômnay đều là do Liên Trì sắp đặt cả đấy.”
Trước khi bản thân rơi xuống vực, câu nói nàycủa Diễm Linh Cơ như vô tình, lại như cố ý lọt vào tai nàng.