Chương 7: Cái chết của cụ Nghị Hiên (1)

Minh Hoài Thục tôi trời sinh lá gan lớn, lại thêm tính tò mò, cho nên dù hiện tại tôi đang run rẩy thì cũng không thể ngăn cản được bước chân đang tiến dần về phía cái bóng đang nằm trên giường.

Càng đi tới gần, cái bóng đó càng hiện ra rõ ràng hơn, rõ ràng đó là bóng dáng của một người đàn ông, khi tôi tới gần, kẻ đó đột nhiên quay đầu lại, cho nên tôi nhìn rõ mồn một gương mặt của hắn ta.

Là Nghị Minh!

Là người chồng quỷ của tôi!

“Ôi mẹ ơi!” Tôi không kìm được hét lên một tiếng, chân không ngừng lùi về phía sau.

Cho dù lá gan của tôi có lớn tới cỡ nào thì tôi cũng là người! Những chuyện phi khoa học này tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận được.

Tôi chỉ tay vào hắn, lắp bắp mở miệng, “Tại sao… Tại sao…?” Tại sao anh lại ở đây?

Tôi muốn nói như vậy, nhưng có vẻ là vì quá hoảng sợ cho nên lúc đó tôi không tài nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Chỉ nhìn thấy hắn ta nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tôi, “Nhà của tôi? Sao tôi lại không thể ở đây?”

Ánh mắt hắn nhìn tôi giống như tôi mới là kẻ không nên xuất hiện ở đây vậy.

“Anh… Anh là Nghị Minh?” Tôi chần chừ mở miệng, chân thì đã bước tới cửa, tay bám sát lấy cánh cửa.

“Tôi tưởng cô đã biết điều đó rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, liếc mắt nhìn cánh tay đang túm lấy cánh cửa của tôi.

“Ôi mẹ ơi, ma!” Tôi rên lên một tiếng, tay không ngừng đẩy cửa ra ngoài, thế nhưng tôi lại bi thảm phát hiện.

Cửa, không, đẩy, được!

“Cô đi đâu vậy, tân nương của tôi!”

Chẳng biết hắn ta đã đi tới bên cạnh tôi từ lúc nào, mãi cho tới khi tiếng nói vang lên bên tai, tôi mới giật mình quay đầu lại, đập ngay vào mắt tôi là một gương mặt đẹp trai được phóng đại lên.

Hắn kề sát vào mặt tôi, tò mò hỏi.

Hơi lạnh trên người hắn tỏa ra làm tôi phát run, thật là lạnh!

“Tôi… Tôi khát nước, tôi muốn đi uống nước...” Tôi không ngừng lùi người về phía sau, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn.

Mẹ ơi, là ma đó, hắn là ma đó, hắn đã chết được ba năm rồi!

Nghị Minh nghe tôi nói thế thì nghiêng người, đưa ánh mắt nhìn về phía ấm trà ở trên bàn.

Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy ấm trà còn đang đầy bình bên bàn…

Tôi: “…”

“Tôi… Tôi muốn đi vệ sinh!”

Hắn lại đưa ánh mắt về cuối phòng, vị trí của một cái bô.

Tôi: “…”

Thôi được, tôi thừa nhận mình sợ hắn, muốn chạy khỏi đây thật nhanh, mặc dù hắn cũng khá đẹp trai... Nhưng hắn vẫn là quỷ!

“Đêm nay là đêm động phòng của chúng ta, cô muốn đi đâu.” Hắn cau mày, có chút không vui.

Tôi chỉ chỉ hắn, sau đó lại chỉ chỉ mình.



Ý tôi muốn nói là người quỷ không chung đường, tạm biệt, không tiễn!

Lần này hắn lại ‘A’ một tiếng, “Tôi cũng đâu có nói là chúng ta chung đường.”

Giống như biết tôi đang lo lắng điều gì, hắn chậm chạm mở miệng: “Yên tâm, tôi chỉ về thăm nhà, không làm gì cô cả.”

Sau đó quay đầu đi về phía giường.

Thấy hắn không có ý định muốn động phòng, tôi thở phào một hơi, lúc này mới yên tâm đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống.

Bởi vì chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ của tôi, lúc này tôi mới tỉnh táo ngồi nhìn người chồng quỷ Nghị Minh của tôi đang lười biếng nằm ở trên giường.

Sau khi nhìn ngắm thật kỹ, tôi lại nhìn sang tấm di ảnh đặt ở trên bàn, sau đó cảm khái một câu, “Sao có thể khác biệt lớn tới như vậy.”

Nhìn trên ảnh thì cùng lắm chỉ nhìn thấy hắn có chút ưa nhìn, nhưng ngoài đời thật thì đâu chỉ là ưa nhìn, phải là đẹp mắt mới đúng.

Nhìn hắn đang nhắm mắt, trong đầu tôi bỗng nhiên nhảy ra một nghi vấn, “Là quỷ mà cũng phải ngủ ư?”

“Tại sao làm quỷ lại không thể ngủ?” Hắn hỏi ngược lại.

Nghe tiếng đáp lại của hắn, tôi mới giật mình, hóa ra tôi đã vô tình mở miệng nói lên suy nghĩ trong đầu từ lúc nào.

“Không phải tất cả loại quỷ như anh đều ngủ ban ngày sống ban đêm sao?” Đâm lao thì phải theo lao, người ta đã mở miệng đáp lời, tôi cũng không thể không nói tiếp.

“Cô nghe ai nói vậy?” Ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.

Tôi có chút xấu hổ: “Không phải… mọi người đều nói như vậy sao?”

Lần này Nghị Minh chỉ liếc mắt nhìn tôi, không nói nữa. Chẳng hiểu sao tôi lại có thể nhìn ra ý khinh thường từ trong ánh mắt đó nữa.

Tôi sờ sờ mũi, ngượng ngùng đổi chủ đề: “Sao anh lại về được?” Không phải người chết đều phải ở Âm Phủ sao?

“Tháng bảy, Diêm Vương mở cửa cho hồn về thăm nhà.” Hắn có chút phiền chán mở miệng.

Lần này tôi ngậm miệng, không nói chuyện nữa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn tới mức hắn không nhịn nổi mở miệng, “Cô muốn hỏi cái gì?”

Tôi mỉm cười, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng, “Ở dưới đó…. Có lạnh không?”

Nghị Minh: “…”

Ánh mắt hắn nhìn tôi rất khó tả, giống như không thể hiểu được vì sao đột nhiên tôi lại hỏi một câu không đâu vào đâu như thế.

Thế nhưng hắn vẫn trả lời: “Không lạnh.”

Chưa đợi tôi trả lời, đôi mắt của hắn đảo qua mặt tôi một vòng, sau đó có chút chán nản mở miệng, “Chị dâu đúng là rất ghét tôi.”

“… Tại sao?”

“Tìm cho tôi một tân nương mà cũng phải tìm người xấu như vậy.”

Tôi: “…” Hắn đang mắng tôi xấu đúng không!

Tôi ôm mặt, nức nở vài tiếng, Nghị Minh thấy thế, cho rằng lời mình nói có hơi quá đáng, dù sao tôi cũng là con gái, mà con gái thì để ý vẻ bề ngoài của mình nhất.

Hắn luống cuống mở miệng: “Cô đừng khóc, dù sao…. Dù sao cô cũng không đến nỗi, còn tạm chấp nhận được.”



Lúc này tôi mới ngẩng mặt lên, lấy khăn tay lau đi vài giọt nước mắt mình vừa mới lấy nước chấm vào, thút thít mở miệng, “Tôi khóc là bởi vì thương anh.”

Cổ nhân nói không sai, nước mắt của mỹ nhân là có giá trị nhất, mặc dù tôi cũng không phải mỹ nhân gì… Nhưng vừa nghe tôi nói thế, hắn đã sững người lại, không thể tin nổi mở miệng hỏi:

“Thương tôi?”

“Đúng thế, thương anh tới lúc thành quỷ rồi mà vẫn còn bị mù…” Không nhìn thấy vẻ đẹp của tôi.

Nghị Minh: “…”

Hắn đương nhiên biết tôi đang chửi xéo hắn, cho nên ánh mắt lúc nhìn tôi không mấy thân thiện, hắn hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía giường, sau đó giống như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi:

“Cô không sợ tôi sao?” Không phải là người thì đều sợ quỷ sao?

Tôi ôm ngực, mặt lập tức chuyển sang trắng, mở miệng khoa trương, “Sợ chứ, sợ chết đi được, anh thật đáng sợ…”

Nghị Minh: “…” Đừng cho rằng tôi không biết cô đang giả vờ!

Hắn phất tay, quay đầu, sau đó lại nghe thấy giọng nói sâu kín của tôi truyền tới từ phía sau lưng, “Thật ra thứ như anh tôi gặp rất nhiều rồi, lúc đầu thì còn sợ, sau này thì cũng quen, không còn sợ nữa…”

Từ nhỏ tôi đã mở con mắt âm dương, nhìn thấy những thứ người thường không thể thấy, hồi nhỏ còn sợ hãi kêu khóc, nhưng sau này lớn thì quen dần, rồi cũng thấy chúng không còn đáng sợ nữa.

Giống như không ngờ được tôi đột nhiên lại nói ra một câu như thế, chẳng biết câu đó chạm tới dây thần kinh nào của hắn, hắn lại đột nhiên có lòng tốt mở miệng nhắc nhở, “Cô sống không quá hai mươi.”

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết chuyện này!” Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp lại, hồi nhỏ lần nào đi lên chùa mấy vị đại sư cũng bảo tôi như vậy, nhưng không phải tôi vẫn khỏe mạnh sống đến hôm nay sao.

Tuy nói rằng tôi không tin vào mấy thứ này lắm, nhưng chuyện này vẫn là một cái gai trong lòng tôi, vất vả lắm tôi mới quên được chuyện này, hắn thì hay rồi, cho rằng có lòng tốt nhắc nhở tôi!

Hắn đột nhiên phun ra một câu làm tôi không vui, cho nên tôi cũng nhất định không để cho hắn được thoải mái.

Tôi nhìn hắn, do dự mở miệng, ánh mắt chân thành, “Anh… Không phải là không được đấy chứ?”

Quả nhiên câu nói này có lực sát thương rất lớn, lời vừa mới nói ra đã thấy bóng lưng hắn cứng lại.

Nghị Minh: “…” Muốn bóp chết cô ta.

Hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía giường, tôi lại không sợ chết bổ thêm một đao, “Có lẽ là vì thế mà khi sống anh không lấy vợ, chết rồi mới tìm vợ?”

Lần này hắn thực sự tức giận rồi, bởi vì tôi nhìn thấy hắn xoay người bước về phía tôi, tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì chân đã mềm nhũn, ngã xuống xuống bàn.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn căn phòng trống không, tôi còn đang nghĩ là có phải hôm qua mình bị mộng du không, thì lúc này đã nghe thấy tiếng chân gấp gáp từ bên ngoài phòng.

“Mợ hai, mợ tỉnh chưa? Có chuyện lớn rồi!”

Nghe thấy thế, tôi vội vàng đứng dậy, bởi vì cả đêm giữ nguyên một tư thế nằm gục trên bàn, cho nên chân tôi có hơi tê, phải mất một lúc tôi mới đứng vững, vội vàng đi ra mở cửa.

Thằng Ất hình như đã đứng ở ngoài cửa từ rất lâu rồi, thấy tôi bước ra, nó vội vàng nói: “Cụ Nghị Hiên chết rồi, mợ hai mau thay đồ rồi tới phòng chính đi, con đi trước.”

Chưa đợi tôi trả lời, nó đã chạy biến đi.

Tôi thẫn thờ bước vào phòng.

Cụ Nghị Hiên, cha của Nghị Văn, Nghị Minh và Nghị Hoàng. Đã chết!