Chương 44: Không có bản lĩnh

Có lẽ là vì hoảng sợ, vị cô nương kia ôm chặt lấy Tang Ca không bỏ, cho dù đã được đưa vào bờ nhưng gương mặt vẫn hiện lên vẻ sợ hãi, thất thần nhìn Tang Ca một lúc lâu.

Thị nữ bên cạnh nàng ấy vội vàng chạy tới đỡ, sau đó cầm áo choàng lông ngỗng đang cầm trên tay bọc lấy người tiểu thư nhà mình, đoạn rối rít cảm ơn Tang Ca:

“Cảm ơn công tử, cũng may có vị công tử này ra tay tương cứu, nếu không tiểu thư nhà ta có lẽ sẽ không sống nổi…”

“Công tử?” Tang Ca ngẩn ra, nàng lẩm bẩm hai chữ này, bỗng cảm thấy khó hiểu, nàng đâu có mặc nam trang, tại sao tiểu nha đầu đó lại gọi nàng là công tử?

Xong nghi vấn này không ngăn cản được việc Tang Ca hứng thú bừng bừng hỏi: “Ban nãy ta đứng bên kia cầu, rõ ràng nhìn thấy một vị công tử khác lao xuống cứu tiểu thư nhà cô, tại sao vị tiểu thư đây lại không cho người đó cứu?”

Vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn vị công tử nọ đang leo lên bờ, dường như người nọ cũng cảm nhận được ánh mắt của Tang Ca, hắn ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí nhìn nàng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay Tang Ca vẫn đang đặt ở eo vị tiểu thư kia, gương mặt hắn lại càng khó coi hơn.

Thị nữ đỡ lấy tiểu thư của mình, mồm miệng nhanh nhảu đáp lời: “Công tử có điều không biết, người ban nãy là Thuấn Khâm, là đại công tử của thành chủ nơi này, là một tên phong lưu đào hoa, trong phủ thê thϊếp hàng đàn. Trong một bận đi lễ chùa với giai nhân, vô tình gặp tiểu thư nhà ta, sau đó tự cho là vừa gặp đã yêu, năm lần bảy lượt làm phiền tiểu thư! Hừ, nếu không phải tiểu thư nhà ta thông minh thì đã để hắn đạt được mục đích rồi!”

Thị nữ còn muốn nói tiếp, nhưng tiểu thư của nàng đã nhanh chóng ngăn lại: “Thúy Hoa!”

Thị nữ tên Thúy Hoa dù được tiểu thư đối xử rất tốt, như tỉ muội thân tình, nhưng dù sao tôn ti trật tự cũng khác biệt, cho nên nàng ấy vừa lên tiếng Thúy Hoa đã không dám nói tiếp nữa, chỉ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tang Ca.

“Cảm tạ ơn cứu mạng của vị công tử, nhưng tiểu nữ chỉ là thân nữ nhi không có gì báo đáp, phụ thân tiểu nữ là quan tri phủ ở đây, nếu như công tử không chê có thể tới phủ vài hôm, tiểu nữ nhất định sẽ đích thân tiếp đón cẩn thận xem như báo đáp ơn cứu mạng.”

Do được dạy dỗ lễ tiết cẩn thận từ nhỏ, cho nên đối với vị ân công này, tiểu thư của Thúy Hoa cũng xem như là lễ nghi đầy đủ. Chỉ có điều nàng ấy không hề mở miệng muốn lấy thân báo đáp như trong mấy cuốn thoại bản kia.

Câu này của nàng ấy, có thể hiểu ngắn gọn chính là: Ta cảm ơn cứu mạng của ngươi, nhưng cha ta là tri phủ có tiếng, ngươi biết điều thì ta sẽ tiếp đón ngươi chu đáo, còn dám đòi hỏi cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tang Ca nghĩ thầm, xem ra cô nương này còn rất thông minh, nhưng việc cứu người chỉ là tiện tay, nàng cũng không có ý định đòi hỏi thứ gì.



“Chỉ là tiện tay mà thôi, trời đã khuya, tiểu thư mau trở về phủ đi, ta có việc đi trước, cáo từ!” Nàng để lại lời này rồi dứt khoát đi thẳng.

Nhìn bóng lưng tiêu dao tự tại của nàng, Thúy Hoa chẹp miệng tiếc nuối: “Sao tiểu thư phải lạnh lùng với người ta như vậy, em nhìn thấy bộ dạng vị công tử đó tuấn tú, y phục trên người cũng không phải loại bình thường, cử chỉ lại phóng khoáng, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, nếu tiểu thư có thể kết duyên với người đó, không phải là vừa lúc có thể thoát khỏi tên Thuấn Khâm kia sao?”

“Đủ rồi, Thúy Hoa!” Chỉ thấy vị tiểu thư kia lạnh giọng quát một tiếng, gương mặt thanh tú tái nhợt, việc ngâm nước quá lâu khiến nàng ấy cảm thấy không khỏe, khóe mắt liếc thấy Thuấn Khâm đang muốn đi lại chỗ nàng, nàng vội vàng nói: “Thúy Hoa, chúng ta về.”

Chuyện đêm Nguyên Tiêu này giống như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không ai để tâm tới nữa.

Đi dạo cả một đêm, Tang Ca cũng có hơi rã rời, nàng mệt mỏi ngồi tạm bên quán bán son phấn, mùi son phấn bốc lên nồng nặc gay mũi khiến Tang Ca không khỏi nhăn mày.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt nàng đυ.ng phải chiếc gương đồng nhỏ bày trên sạp, bỗng nhớ tới bọn họ gọi nàng là công tử, Tang Ca không khỏi tò mò cầm gương lên xem.

Không xem thì thôi, vừa nhìn thấy gương mặt hiện lên trong gương, cơn giận trong lòng nàng đã bốc lên ngùn ngụt!

Gương mặt đó không của ai khác, mà chính là của Huyết Vũ!

Hèn gì nha đầu kia nhìn thấy nàng là đỏ mặt, hèn gì Thuấn Khâm kia lại nhìn nàng với ánh mắt như mũi tên…

“Khốn khϊếp thật! Huyết Vũ, ngươi cứ chờ đi, xem ta có nấu ngươi lên không!” Gương mặt Tang Ca đen sì, chỉ hận không thể lập tức đi tìm Huyết Vũ tính sổ.

Về phần Huyết Vũ, hiện tại hắn đang tu luyện ở trong động. Vừa cảm nhận được ý niệm của Tang Ca, hắn lập tức bị phân tâm, Tinh Thần cầu trong ý thức hải của Huyết Vũ khó khăn lắm mới hình thành được bỗng chốc bị đánh tan. Bị quấy rầy vào đúng lúc mấu chốt, khí tức quanh thân Huyết Vũ hỗn loạn, đỉnh đầu hắn còn có khí đen bốc lên, xuất hiện tình trạng tẩu hỏa nhập ma.

L*иg ngực hắn nặng nề, Huyết Vũ không hề suy nghĩ đánh một chưởng vào ngực mình, chưởng lực này không nhẹ, khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu đen. Thân thể cuối cùng cũng thoái mái hơn. Nhưng Huyết Vũ lại không hề cảm thấy vui vẻ, lần này hắn tức giận thật sự.

Hắn cười gằn một tiếng. Tang Ca, đừng tưởng bổn tọa năm lần bảy lượt tha thứ cho ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm.



Một con kiến hôi mà thôi, nhảy lên nhảy xuống khiến bổn tọa phát bực thì sớm muộn gì cũng bóp chết ngươi.

Huyết Vũ lau vết máu nơi khóe miệng, lại tiếp tục ngồi lại vị trí tư thế ban đầu, hắn bấm niệm pháp quyết bố trí lại trận pháp một chút, đảm bảo lần này không còn thứ gì có thể ảnh hưởng tới bản thân được nữa, lúc này hắn mới lôi từ trong tay áo ra một con Bạch Xà, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó, nhưng hành động trên tay lại trái ngược hoàn toàn, hắn dùng con dao tỏa ra tiên khí bang bạc cứa ngang vị trí dưới đầu rắn ba tấc.

Vảy Bạch Xà cứng rắn là thế nhưng đối đầu với con dao đầy tiên khí này lại giống như miếng đậu phụ mềm nhũn, bị con dao cứa nhẹ một cái đã chảy máu đầm đìa.

Máu bạch xà chảy ra không phải là màu trắng, mà lại là màu bạc sền sệt.

Bạch Xà bị rạch vảy lấy máu cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ quấn chặt lấy cổ tay Huyết Vũ không buông.

Huyết Vũ dùng bình ngọc đã chuẩn bị sẵn đựng máu của bạch xà, tới khi đựng đầy hai bình nhỏ, hắn vẫn không có ý định dừng lại, còn tiếp tục lôi ra bình thứ ba.

Lần này Bạch Xà không chịu nổi nữa, mở miệng khó chịu: “Huyết Vũ, đủ rồi.”

Huyết Vũ nhìn nó không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Một bình nữa.”

Bạch Xà đương nhiên không chịu: “Huyết Vũ, đừng có được voi đòi tiên, ngươi không chịu nổi sức mạnh trong máu của ta đâu!”

“Có thể chịu hay không là chuyện của bổn tọa, không khiến ngươi bận tâm.”

Bạch Xà tức giận: “Ngươi lấy máu của ta đương nhiên ta phải bận tâm, có bản lĩnh thì ngươi thử lấy máu của mình đi!”

“Không có bản lĩnh.”

Huyết Vũ lạnh nhạt đáp một câu, hắn cũng không cảm thấy câu này có gì không ổn.

Nhưng Bạch Xà lại tức tới bốc khói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”