Lòng Huyết Vũ trùng xuống, vậy mà Liên Trì mới sinh ra không lâu lại có thể phá được kết giới mà Phong Liên Dực dày công nghiên cứu ra.
Ngay cả Tang Ca cũng không nhịn được nhìn Liên Trì nhiều thêm vài lần.
Sắc mặt Liên Trì lúc này cũng không tốt lắm, mặt mũi trắng bệch, hiển nhiên việc sử dụng lực lượng quá sớm khi chưa hoàn toàn khống chế được nó đã khiến Liên Trì bị phản phệ.
Huyết Vũ liếc mắt nhìn Liên Trì một cái, sau đó nhanh chóng nói ra; “Để tạm nó ở chỗ ngươi một đêm đi, bổn tọa có việc, đi trước.”
Chưa đợi Tang Ca kịp phản ứng lại Huyết Vũ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng tức giận tới mức nghiến răng ken két, nhưng Liên Trì lại không cảm thấy như vậy, hắn cảm thấy rất tốt, không có tên đáng ghét đó ở bên cạnh quấy rầy, hắn có thể một mình ở bên cạnh Tang Ca.
Nếu như Tang Ca có thể biết được suy nghĩ hiện tại của Liên Trì có lẽ sẽ trợn mắt mắng hắn một câu rằng, ‘ngươi mơ đẹp lắm’, nhưng đáng tiếc, nàng không có đọc tâm thuật, cho nên không có cách nào biết được hiện tại Liên Trì đang nghĩ gì.
Trong phòng chỉ còn lại Tang Ca và Liên Trì, Liên Trì cúi đầu vò vò góc áo, trông có vẻ ngoan ngoãn vô cùng, nhưng bàn chân lại đang âm thầm dịch từng bước, kéo gần khoảng cách về phía Tang Ca.
Nhưng quận chúa Tang Ca lại là một người nội tâm cứng rắn, nhìn thấy hắn như vậy không nói hai lời dùng tay xách cổ áo hắn lên như xách một con gà.
Liên Trì cũng không dãy dụa, chỉ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía nàng.
Tất nhiên Tang Ca cũng không nhẫn tâm tới mức ném hắn ra khỏi khuê phòng mình, chỉ là nhẹ nhàng đặt hắn ở bên ngoài cửa phòng, sau đó quay người đi vào bên trong, dứt khoát đóng cửa phòng lại.
Còn muốn ngủ ở trong phòng nàng? Phi! Nằm mơ!
Nhìn cửa phòng khép chặt trước mặt, ánh mắt Liên Trì lộ vẻ mơ màng, hắn cũng mới vừa sinh ra không lâu, cho nên có rất nhiều chuyện còn chưa thể hiểu rõ, cũng không biết ý nghĩa của việc nàng nhốt mình ở ngoài cửa là gì.
Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, mọi chuyện không hề nằm trong dự tính của hắn, rõ ràng trong suy nghĩ của Liên Trì, sau khi Tang Ca nhìn thấy mình phải vui vẻ ôm mình vào lòng, sau đó hai người ở bên cạnh không tách rời mới đúng.
Rõ ràng trước khi hắn ra đời ngày nào nàng cũng ôm vỏ trứng hỏi hắn bao giờ thi nở, vậy mà bây giờ tới lúc hắn ra đời nàng lại bày ra một bộ ghét bỏ.
Liên Trì cảm thấy cực kỳ uất ức, rất muốn khóc.
Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy tủi thân, mắt cũng đỏ lên, nhưng sau đó Liên Trì lại hít hít mũi, cố gắng không thể bản thân khóc. Hắn có thể cảm giác được, Tang Ca không thích hắn, nếu như hắn lại còn khóc lóc làm phiền nàng, đảm bảo nàng sẽ một chân đá hắn ra ngoài.
Đừng đùa, cảm giác mà Tang Ca cho hắn chính là như vậy.
Tuy rằng Tang Ca ghét bỏ hắn, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản chuyện hắn thích nàng.
Thích, rất thích… Thích tới mức cả ngày chỉ muốn ở bên cạnh nàng.
Trong lúc Liên Trì đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình ở bên ngoài cửa, Tang Ca ở trong phòng đã thổi tắt hết nến… Tuy nhiên, nàng không đi ngủ mà là leo từ cửa sổ ra ngoài, đi tìm Hồng Liên dạo chơi đêm Nguyên Tiêu.
Lấy Hồng Liên và Liên Trì ra so sánh, một người ở chung sớm tối ba trăm năm, một người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, đầu óc Tang Ca có đần cũng sẽ chọn người phía trước.
Tuy nhiên lúc nàng lẻn vào phòng Hồng Liên thì lại không thấy con bé ở trên giường, hỏi tì nữ mới biết, hóa ra Ma hậu đã bế nó đi từ lâu, còn đi đâu… Cái này không nằm trong phạm vi mà nàng cần quan tâm!
Không có cái đuôi nhỏ Hồng Liên, Tang Ca lại càng phóng túng thoải mái hơn, đêm Nguyên Tiêu ở nhân giới là náo nhiệt nhất. Cho nên lựa chọn của Tang Ca tất nhiên là ở… Nhân giới.
Thành Viễn Lạc, đêm nguyên tiêu.
“Ông chủ, thứ này bán thế nào?”
Kẻ được gọi là ông chủ kia đang nằm ngủ trên chiếc ghế đẩu dài, trên mặt còn che một cái nón rách, bộ dạng tùy tiện, tiếng ngáy còn rất to, gần như không quan tâm tới việc làm ăn buôn bán của cửa hàng.
Vị khách kia thấy vậy bèn lắc đầu rời đi.
Ông chủ vẫn không thèm quan tâm, yên lặng xoay người che tai ngủ tiếp.
“Ông chủ…” Nhưng dường như vị khách này vẫn chưa buông tha cho y, y bực bội xoay người ngồi dậy càu nhàu: “Bán cái gì, không bán! Có còn để cho người ta…”
Đối diện với gương mặt xinh đẹp như hoa đầy ý cười của Tang Ca, y lặng lẽ muốn hai từ phía sau xuống cổ họng. Sau đó mới phiền chán nói: “Lại là ngươi à? Lần này không có thứ ngươi muốn đâu, đi đi, đừng làm phiền ta.”
Vừa nói xong câu đó, y lại lấy cái nón rách che mặt, tiếp tục ngả lưng xuống ghế muốn ngủ tiếp.
Tang Ca nhìn vài món đồ lặt vặt được bày trên sạp, sau đó lại nhìn Phượng Cửu U đang nằm phía dưới, nàng cảm thấy rất im lặng.
Tất nhiên việc Cửu U không chào đón nàng không thể ngăn cản được việc nàng muốn tìm y. Tang Ca dùng chân đá đá Cửu U đang nằm phía dưới: “Đừng ngủ nữa, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây.”
Cửu U hừ hừ vài tiếng, không phản ứng Tang Ca.
Tang Ca cũng thật không dám đánh thức y, nói thật nàng có hơi sợ Cửu U, nỗi sợ này giống như vãn bối sợ hãi trưởng bối trong nhà vậy, đối mặt với trưởng bối sẽ không nhịn được cảm thấy run rẩy. Tuy rằng nàng không biết nỗi sợ này bắt đầu từ đâu, rõ ràng nhìn bề ngoài Cửu U cũng chỉ tầm tuổi với nàng.
Nhưng nàng đã tốn công đi nhân giới một lần, nàng cũng không muốn tay không quay về, thế là lại bạo gan đá đá vào người Cửu U thêm lần nữa.
Cửu U không nhịn được nữa, gầm thét: “Nha đầu thối nhà ngươi, có để cho ta yên hay không!”
Tiếng thét này thu hút sự chú ý của đám người đi đường, mọi người không hẹn quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Người bình thường rơi vào tình huống như vậy có lẽ sẽ nhỏ giọng hơn một chút, nhưng Cửu U là người bình thường sao? Không phải! Vậy y là người muốn thể diện sao? Tất nhiên cũng không phải!
Cửu U càng nghĩ càng tức giận, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, thế mà lại bị cắt ngang hết lần này tới lần khác, cục tức không có chỗ xả, Phượng Cửu U hầm hừ nhìn Tang Ca một cái, trong đầu đang dự định nên tìm chỗ nào để đánh nàng một trận được.
Xưa nay Tang Ca là người nhạy bén với nguy hiểm, nàng bỗng nhiên thấy sởn tóc gáy, trong lòng Tang Ca thầm nghĩ, chắc chắn là có kẻ đang tính toán sau lưng nàng.
Năng lực cầu sinh của nàng vẫn luôn rất mạnh, nàng ngửi thấy mùi nguy hiểm phát ra từ trên người Cửu U, cho nên không nói hai lời co chân chạy biến vào trong đám người, trước khi quay đầu chạy còn đường hoàng nói rằng: “Ta có chuyện gấp cần phải đi xử lý ngay, ta tìm ngươi sau vậy.”
Cửu U rõ ràng không tin, y cười một tiếng quái dị: “Ha ha.”
Tang Ca nghe tiếng cười này lại càng lẫn vào đám người sâu hơn.