Chương 32: Công tử Cơ Diệp

Tang Ca trợn trừng mắt: “Ta?”

Ngay cả Ma quân và Ma hậu cũng một mặt khó có thể tin, Huyết Vũ đứng bên cạnh Phong Liên Dực thì chăm chú nhìn Tang Ca, hồi lâu sau, hắn mới gật gù, ra vẻ đã hiểu: “Ra vậy, ra vậy… Quận chúa Tang Ca, đúng là đặc biệt!”

Trước ánh mắt hoài nghi của Ma quân và Ma hậu, Phong Liên Dực chỉ nhẹ nhàng nói: “Bản thể của quận chúa Tang Ca là phượng hoàng, phượng hoàng thiên về hỏa, còn quả trứng này sinh ra ở một nơi lạnh lẽo, tiên khí vất vưởng mà lớn lên, không quen với ấm nóng. Cho nên đặt nó cạnh một nơi nhiều ma khí, chi bằng đặt nó cạnh một nơi ấm áp thì tốt hơn.”

Cứ như vậy, quả trứng ngũ sắc đó bị ném cho Tang Ca. Lời của Phong thần chủ Phong Liên Dực không hề sai, quả trứng này đúng là sinh ra và lớn lên tại khe nứt Thiên Trụ, một nơi lạnh lẽo, ma khí và tiên khí hòa quyện vào nhau. Thế nhưng y đã đoán lầm một điểm, đó là mặc dù nó là hung thú được thiên địa thai nghén mà thành, nhưng nó vẫn cần hơi ấm. Hơi ấm giúp quả trứng nhanh chóng phát triển… Thế nhưng chuyện này không ai hay biết, tới lúc bọn họ phát hiện ra, mọi chuyện đã đi tới quá xa không thể vãn hồi lại nữa rồi.

Phong thần chủ và Huyết Đằng Xà đại nhân cùng tới Ma tộc, đây vốn là chuyện lớn. Đám nữ tử ma tộc nghe nói hai vị đại nhân này chính là một trang tuyệt sắc tuấn tú, vẻ đẹp làm cho người khác thần hồn điên đảo. Tức thì nóng lòng muốn tới chiêm ngưỡng. Nữ nhân ma tộc tính cách phóng khoáng, không rụt rè như nữ nhân của nhân giới, cũng không yểu điệu đoan trang như nữ thần của tiên giới. Cho nên đối với loại chuyện nhìn trộm người ta này, cũng chẳng phải to tát gì.

Chỉ là đám nữ nhân Ma tộc này đã đánh giá thấp hai vị đại nhân trong truyền thuyết. Bọn họ một không ra khỏi cửa, hai không ra khỏi cửa, ba cũng không ra khỏi cửa… Không biết lén la lén lút ở trong điện làm cái gì. Ngoài điện lại có cấm chế, đám nữ nhân ma tộc nào phá giải được. Cho nên kể từ lúc bọn họ tới Ma tộc, cho tới lúc bọn họ sắp đi. Đám người đó vẫn chưa thể thõa nỗi lòng, làm cho bọn họ tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Duy chỉ có Tang Ca là ngoại lệ, ngày nào nàng cũng đối mặt với hai vị đại tôn thần này… Nhưng mặt thì chưa được nhìn thấy, ngược lại lại còn bị sai làm chân chạy vặt đủ thứ. Quận chúa Tang Ca nào phải làm những việc này bao giờ, vậy cho nên tới tối hôm thứ hai, sau khi trở về từ chỗ Phong Liên Dực, nàng bày ra vẻ mặt không còn thiết sống đi tới điện cầu kiến Ma quân, bá phụ của nàng.

“Bá phụ, con không muốn làm chân chạy vặt cho mấy kẻ thiên tộc kia nữa!”

“Hồ nháo!” Ma quân đập bàn một cái, tức giận đứng thẳng người dậy, tức thì làm cho Ma hậu đang nằm trong lòng ông ngả nghiêng suýt nữa rơi xuống đất. Ma quân thấy thế vội vàng ngồi xuống đỡ Ma hậu, động tác hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ làm bà đau.

Ma hậu mở bừng mắt, lườm Ma quân một cái: “Chàng quát tháo cái gì? Có để cho ta ngủ không? Có tin đêm nay chàng phải cút ra ngoài điện ngủ không?”

“Nương tử, nương tử, ta sai rồi! Nàng đừng có tuyệt tình với ta như vậy! Ban nãy là do ta bất cẩn thôi, bằng không nàng cũng xô ta một cái, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng!”

Nhìn thấy Ma quân một bộ thê nô như vậy, khóe miệng Tang Ca khẽ run rẩy… Bá phụ à, khí phách của người đâu hết rồi!

Ma hậu lại đánh mắt về phía Tang Ca, nàng lập tức đứng nghiêm chỉnh. Bà há miệng cắn quả nho mà Ma quân vừa mới lột vỏ, miệng lùng bùng nói: “Tang Ca à, nếu như không muốn đi hầu hạ đám người Thiên tộc, vậy thì có hai mươi công tử Ma tộc, ai ai cũng là trang tuyệt sắc, tài nghệ song toàn. Mặc con lựa chọn. Mặc dù tuổi con còn nhỏ, nhưng mà nhớ năm xưa khi bằng tuổi con, ta cũng đã gả cho Ma quân rồi, con cũng nên bàn tính chuyện chung thân đại sự đi là vừa…”

Gương mặt Tang Ca lập tức tái mét, nàng nhìn Ma quân bằng ánh mắt cầu xin: “Bá phụ…”

Ma quân làm như không thấy ánh mắt của Tang Ca, chỉ chăm chăm nhìn vào Ma hậu: “Cứ quyết định như vậy đi. Được rồi, ngày mai con không cần phải tới chỗ của Phong Liên Dực nữa, chuyên tâm đi xem mắt đi, mọi chuyện đã có ta lo. Nếu như con còn bày trò dọa cho người ta chạy đi nữa, con xem ta có đánh gãy chân con rồi trói con đưa lên kiệu hoa không!”

Tang Ca rùng mình một cái, nàng nũng nịu một tiếng: “Bá phụ…”

Không chỉ Ma quân và Ma hậu, ngay cả Tang Ca khi nghe xong tiếng nũng nịu này cũng không nhịn được cảm thấy buồn nôn.



“Chuyện này kết thúc tại đây, con đi về đi. Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta nữa, da gà của ta nổi hết cả lên rồi đây này!” Ma quân phất tay, ra hiệu đuổi khách.

Nàng thu lại vẻ không đứng đắn của mình, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng mở miệng: “Bá phụ, bá mẫu, không phải con không muốn gả đi, mà là không có ai trong Ma tộc này xứng với con cả…”

Nhìn thấy Ma hậu và Ma quân dỏng tai lên nghe, Tang Ca bắt đầu giả bộ trang nghiêm, giơ ngón tay lên đếm, “Đầu tiên là xuất thân, con là quận chúa, vậy phu quân con chí ít cũng phải là thế tử, không thể thấp hơn. Mà thế tử ở Ma tộc đâu có nhiều, có hai kẻ, một kẻ thì mới có năm tuổi, một kẻ thì quanh năm ốm yếu, ngoài xinh đẹp đâu còn tác dụng gì? Thứ hai là bản lãnh, phu quân con nhất định phải mạnh hơn con, thì mới bảo vệ con được! Thứ ba là dung mạo, nhất định không được quá xấu, cũng không được quá đẹp, con ghét những ai có dung mạo đẹp hơn mình! Thứ tư…”

“Được rồi được rồi…” Ma quân giơ tay ngăn cản Tang Ca còn đang tiếp tục muốn đếm, đoạn ông đưa tay lên giay giay trán mình.

Ma hậu đang năm nghiêng bỗng dưng nhổm người dậy, bà mỉm cười hiền từ: “Nếu như ta tìm được người đáp ứng được những yêu cầu đó, có phải là con nhất định sẽ gả cho người ta không?”

Không hiểu sao Tang Ca cảm thấy nụ cười này của bà có chút thâm ý, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nàng lắp bắp: “Đúng… Đúng vậy!”

“Được rồi, con về đi, ngày mai đi tới hồ Lộ Hoa gặp đấng phu quân trong tương lai của con.” Bà thở hắt ra một cái, nụ cười trên môi có vài phần cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Tang Ca thầm than một tiếng không ổn, không phải là thật sự tìm được đấy chứ? Nàng nhẩm nhẩm trong đầu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy gương mặt quen thuộc. Sau đó nàng dứt khoát vứt sự bất an đang trỗi dậy trong lòng mình qua một bên, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ Ma hậu chỉ muốn dọa nàng chút thôi.

Sau khi hành lễ xong với Ma hậu và Ma tôn, nàng xoay người, đi ra khỏi đại điện. Trong đầu nhẩm tính ngày mai nên ăn gì, nên đi đâu chơi. Việc ngày mai đi gặp ‘đấng phu quân’ trong tương lai đã bị nàng ném ra tận sau ót.

Ở trong điện, Ma quân nhìn Ma hậu đầy lo lắng: “Nàng thật sự muốn Cơ Diệp lấy nó sao? Tang Ca, con bé nó vốn…”

“Không phải thì đã sao? Ta đã nuôi nó từ khi nó còn là một đứa trẻ trong nôi, ta xem nó như nữ nhi của mình, nó chính là người Ma tộc, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi! Cơ Diệp lấy nó chính là chuyện không thể bàn cãi! Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa, chàng mau bảo Cơ Diệp chuẩn bị đi…”

“Ta chỉ sợ gả nó qua đó, Cơ Diệp lại bị Tang Ca chèn ép thì khó xử cho ta quá, dù sao thằng bé cũng là Chiến thần của Ma tộc…”

“Tang Ca còn là cháu của ta!”

“Được được được, Ma hậu nói gì cũng đúng, ta lập tức cho người bảo Cơ Diệp chuẩn bị ngay! Còn bây giờ, đêm đã khuya, Ma hậu đại nhân, xin cho phép tiểu nhân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

Tiếp đó là tiếng vải loạt xoạt vang lên.

Bên trong điện lập tức truyền ra tiếng cười khanh khách của Ma hậu, kèm theo đó là âm thanh mắng mỏ nhưng chẳng hề có sức thuyết phục nào.



“Cút!”

Tang Ca quay trở về điện của mình, nàng còn khá bất ngờ vì Vân Tâm còn chưa ngủ. Nhìn thấy nàng trở về, nàng ta lập tức đứng dậy chạy về phía nàng, nhỏ giọng lo lắng: “Quận chúa, sao người đi lâu vậy, làm ta lo chết đi được!”

Tang Ca cảm thấy hơi buồn cười, vừa đi vào trong điện, vừa nói: “Ta chỉ đi gặp bá phụ bá mẫu, chứ có đi vào đầm rồng hang hổ đâu mà ngươi lo?”

Vân Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người không hiểu được đâu…”

Vốn Tang Ca còn muốn quay lại hỏi, nàng nên hiểu cái gì thì lúc này, một thứ lớn lớn trên giường đã thu hút sự chú ý của nàng.

Đó chính là một quả trứng ngũ sắc.

Tang Ca: “???”

“Là nó tự mình bay lên giường, ta đã làm hết cách, nhưng không sao đem nó ra chỗ khác được.” Vân Tâm chán nản.

Tang Ca cởi ngoại bào màu đỏ tươi vứt qua một bên, đi về phía giường, nhìn chằm chằm vào quả trứng ngũ sắc, nàng trầm ngâm một lát, đoạn mở miệng nói: “Sao lại lớn hơn một chút rồi?”

Lời này của Tang Ca không lớn, cho nên Vân Tâm ở phía sau không tài nào nghe được nàng đang nói gì.

Tang Ca đứng dậy, làm như không thấy, phất tay: “Bỏ đi, nó đã muốn lên đây, ngươi cũng không cản được. Đi về nghỉ ngơi đi, mặc nó vậy.”

Vân Tâm vâng dạ một tiếng, sau đó đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Trong điện chỉ còn lại mình Tang Ca, nàng cởi bộ đồ đỏ tươi vứt qua một bên, hiện tại trên người chỉ còn một chiếc áo mỏng, thân hình hoàn mỹ của Tang Ca dưới ánh đèn rộ ra rõ ràng.

Nàng cảm thấy sau lưng hơi nóng một chút, vừa mới quay đầu, đã bị ánh sáng ngũ sắc chiếu tới chói mắt, quả trứng này, còn sáng hơn khi nãy nữa, a, hình như nó lại lớn hơn một chút rồi!

Tang Ca leo lên giường, đạp quả trứng xuống cuối giường. Cũng chẳng muốn nghĩ nhiều về vấn đề tại sao quả trứng lại lớn hơn. Nàng ôm chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Sau khi nàng ngủ không lâu, quả trứng vốn đang nằm im dưới cuối giường đột nhiên từ từ bay lên, chui vào trong chăn, nằm gọn trong lòng của Tang Ca. Sau đó xoay vài vòng, giống như muốn tìm tư thế thoải mái nhất, cuồi cùng mới chịu nằm yên.

Tang Ca lầu bầu vài tiếng, theo phản xạ ôm thấy thứ ấm áp trong l*иg ngực mình, lại nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.