Chương 26: Cáo nhỏ xinh đẹp

Tôi đứng dậy, lấy tay phủi phủi mấy hạt bụi dính như váy vốn không hề tồn tại, trước câu nói của Nghị Lâm, tôi hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

Nếu như tôi không nhầm thì khi nãy Vân Tâm muốn kéo tôi ra khỏi mộng cảnh này, chỉ là còn chưa kịp kéo đi thì tôi đã bị nhốt lại tại đây! Chính xác, hiện tại tôi bị nhốt ở trong mộng của nữ quỷ!

Nghị Lâm tiến lên, muốn nói cái gì đó, lúc này chợt có nha hoàn đẩy cửa vào.

“Tam thiếu phu nhân, lão phu nhân cho mời.”

Tôi liếc Nghị Lâm đứng lù lù bên cạnh, lại liếc nha hoàn ngoài cửa. Nha hoàn đó không hề phát hiện ra trong phòng còn có một người khác… À, nói đúng hơn là một quỷ khác. Vẫn bình thản đứng cung kính ngoài cửa.

Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, nhấc chân đi ra ngoài.

Nghị Lâm vốn tới nơi này vì tôi, hiện tại tôi không ở trong phòng, hắn cũng chẳng có lý do gì ở lại chỗ đó, tôi vừa đi, hắn cũng lập tức theo sau.

Nhà hoàn đi phía sau chỉ cảm thấy bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi qua, làm nàng ta không nhịn được run rẩy. Nàng ta vừa định nói gì đó, nhưng mà ngẩn đầu lên đã thấy tôi đi được một quãng rất xa, cho nên vội vàng đuổi theo.

“Sao người anh lại lạnh như vậy?” Tôi cố gắng đứng cách xa Nghị Lâm một chút, quả thật trên người hắn rất lạnh. Giống như tảng băng ngoài biển vậy.

“Là quỷ chẳng lẽ lại còn có nhiệt độ?” Nghị Lâm hỏi ngược lại một câu. Tôi càng lùi xa, hắn lại càng xích lại gần, giống như không hề biết tôi cảm thấy lạnh vậy.

Tôi ‘hắt xì’ một cái, xoa xoa cánh tay, hắn nói rất đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy lời này có vấn đề…

“Cách xa tôi ra một chút.” Tôi đẩy đẩy hắn ra.

“Không phải là không muốn cách, mà là cách không được.” Nghị Lâm nâng cánh tay lên, giờ tôi mới thấy, cổ tay hắn và cổ tay tôi được buộc lại với nhau bằng một sợi chỉ đỏ. Sợ chỉ này rất mỏng, lại còn mờ nhạt, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy!

Chỉ e là sợi quỷ này chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy…

Hiện tại tôi không dùng thân thể của mình, mà là thân thể của tiểu Lan. Cho nên cũng được coi là một nửa quỷ.

Nếu như bây giờ tôi quan sát xung quanh, có lẽ sẽ nhận ra, ánh mắt đám nha hoàn xung quanh nhìn tôi càng lúc càng quái dị, bởi vì tôi hết quơ tay, lại lẩm bẩm, hành động kỳ lạ. Đám nha hoàn bị dọa sợ, chân không tự chủ được cách xa tôi ra một chút.

Phòng của Hà phu nhân cũng không xa, nhưng tới khi tôi đi tới đó, người hầu ở đó lại bảo là Hà phu nhân có việc ra ngoài, bảo tôi đi ra ngoài với bà, ngoài cửa đã có kiệu chờ sẵn.

Tôi đâu còn cách nào khác, nhìn bộ dạng của nha hoàn phía sau có lẽ tôi nhất định phải ra ngoài… Nhưng mà, người khiêng kiệu lần này, lại chính là đám người trước kia đi đón tiểu Lan. Vẫn là vị đại tướng quân uy dũng đó, chỉ có điều lần này gã ta trông giống người thật hơn, đi đứng hoạt động rất linh hoạt.

Gã vẫn nóng tính như lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhìn thấy tôi đứng nhìn mình chằm chằm, gã không hề khách khí mở miệng thô lỗ mắng: “Mẹ nó! Ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy nam nhân bao giờ à?”

Lời này quả thật rất tục tĩu.

Tôi bĩu môi, đang muốn quay đầu lại bước vào trong, thì Nghị Lâm bên cạnh lại còn nhanh chân hơn, nhoắng một cái hắn đã xuất hiện ở trên kiệu. Còn cố ý vẫy vẫy tay bảo tôi lên ngồi cùng.



Tôi: “…” Tên điên này!

Cuối cùng, tôi vẫn phải cắn răng, tiếp tục ngồi trên kiệu thêm lần nữa. Đây đã là lần thứ ba ngồi lên kiệu hoa, tôi càng nghĩ lại càng thấy mình đúng là có duyên với việc gả cho quỷ. Cả ba lần, lần nào cũng là gả cho người chết.

“Đúng là có duyên với kiệu hoa thật.” Tôi cảm khái một tiếng.

“Hửm?”

“Lần nào gả cho người ta cũng là ngồi trên kiệu hoa, ai da, không biết có phải kiếp trước tới tận lúc chết tôi vẫn không gả được, cho nên kiếp này ông trời đền bù, để tôi gả tận ba lần không?”

“Đúng là kiếp trước chưa từng gả cho ai…” Nghị Lâm ngổi bên cạnh nỉ non một tiếng, Tử Trúc trong tay áo hắn thấy vậy, vội vàng há miệng cắn cắn ngón tay hắn.

Nhưng thân thể làm bằng giấy thì có bao nhiêu lực? Tất nhiên là Nghị Lâm không hề cảm giác được Tử Trúc đang cảnh báo mình.

“Cái gì?” Tôi cảm thấy mình đã bắt được trọng điểm.

Lúc này Nghị Lâm sực tỉnh lại, hắn lạnh nhạt nói: “Không có gì, kiếp này cô chỉ gả một lần, đó là gả cho tôi…”

“Có phải là tôi nên sống làm người của anh, chết làm ma của anh không?” Tôi cười cười, nhưng trong lòng lại một mảnh lạnh lùng.

“Không cần.” Nghị Lâm thẳng thừng phản bác lại lời của tôi.

Tôi còn tưởng hắn định nói ra lời gì cao siêu ghê gớm lắm, ai ngờ hắn chỉ nói gắn gọn mấy chữ: “Gả cho tôi, sống chết do tôi quyết định.”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Để xem anh có bản lĩnh đó không đã!”

Nghe được lời này, cả Tử Trúc lẫn Nghị Lâm đều ngẩn người.

Giống, thật sự quá giống!

Tử Trúc khẽ thì thầm một tiếng, trong đầu Nghị Lâm lập tức vang lên một giọng nói non nớt: “Này Liên Trì, giọng điệu này… Có phải quen lắm không?”

Nghị Lâm cau mày, “Đừng gọi ta là Liên Trì.”

“Được được, gì cũng được, nhưng mà giọng điệu này…”

“… Là của nàng ấy.”

Trời đất do ta quản, sinh tử do ta quyết định, muốn lấy mạng ta, để xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!

Tang Ca đã từng cuồng vọng như vậy, cuối cùng vẫn hóa thành cái bụi trong hư vô. Nghĩ tới cái tên Tang Ca, trái tim Nghị Lâm đột nhiên đau đớn, giống như bị ai bóp nghẹt lại, môi hắn vốn dĩ đã trắng, nay lại càng trắng hơn.



Đây không phải là cảm xúc của hắn, đây là cảm xúc của Liên Trì lưu lại!

Hắn vốn không hề quen Tang Ca, hắn không phải Liên Trì!

Mang ký ức của Liên Trì, nhưng hắn là Nghị Lâm, không phải Liên Trì!

Người Liên Trì yêu là Tang Ca, còn người hắn muốn chăm sóc là Hoài Thục!

Tôi nhìn Nghị Lâm, chỉ thấy hắn đột nhiên run rẩy, thân thể không vững, cả người cứ lắc lư.

Tôi sợ hắn ngã vào người mình, cho nên cố ý ngồi cách xa hắn ra một chút, ai ngờ vẫn không thoái khỏi số mệnh làm đệm thịt cho Nghị Lâm.

Hắn ngả vào trên người tôi, tôi còn chưa kịp đẩy ra thì hắn đã nằm im không động đậy. Ngay sau đó, Nghị Lâm trước mắt tôi, một giây trước còn uy phong lẫm liệt, một giây sau đã biến thành một con cáo nhỏ màu trắng!

Tôi ngơ cả người, chuyện tôi nhìn thấy quỷ, tôi tin! Chuyện tôi gả đi minh hôn, tôi cũng tin! Nhưng mà bảo tôi tin chuyện quỷ có thể hóa thành cáo… Tôi…

Quỷ bây giờ đều lợi hại như vậy à?

Nhưng mà, cảm xúc trên tay, hình như cũng không tệ thì phải…

Khi làm quỷ Nghị Lâm không có thân nhiệt, nhưng khi làm cáo thì khác, bộ lông của nó rất ấm áp, cả người đều tỏa ra hơi ấm. Tôi ôm nó trong lòng, không kìm được đưa tay vuốt ve.

Khi hắn làm quỷ, dù có đẹp trai cỡ nào, tôi vẫn có thể bình thản như không mà đối mặt, nhưng mà khi làm cáo thì không giống! Tôi rất thích động vật có lông mềm mại trắng muốn, hoàn toàn không thể kìm lòng lại được.

Cho nên một giây trước gương mặt tôi còn đang lạnh lùng băng sương, một giây sau đã lập tức biến thành hạnh phúc. Chuyện hắn nói đã bị tôi quẳng tới sau đầu.

Nghị Lâm trở về với bản thể của mình, đương nhiên Tử Trúc không còn nơi trốn, nó buộc phải xuất hiện. Tử Trúc lượn lờ quanh con cáo nhỏ đang trong tay tôi.

Trong lòng cũng hiểu vì sao đột nhiên Nghị Lâm lại dùng bản thể để xuất hiện trước mắt nàng ta. Có lẽ là vì đang muốn tiết kiệm sức lực, đợi lát nữa tính sổ với nữ quỷ Hồng Liên kia.

Cáo nhỏ bị tôi xoa tới thoải mái, không ngừng hừ hừ ra tiếng, còn chủ động cọ cọ vào tay tôi.

Đám người khiêng kiệu đi cũng không lâu lắm, đã dừng lại. Tôi vén rèm lên, phát hiện nơi này là trong rừng trúc, cách đó không xa là Hà phu nhân đang đứng.

Nha hoàn theo tôi từ nhà tới đây ghé vào kiệu, nhắc nhở tôi bước xuống. Tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà hình như tôi đã quên mất một chuyện.

Nghị Lâm hình quỷ không ai nhìn thấy, nhưng mà hình cáo lại rất dễ khiến người chú ý.

Kết quả chính là vừa mới buốc xuống kiệu, đám người đã nhìn chằm chằm vào con cáo nhỏ nằm trong tay tôi.