Chương 12: Đám cưới ma, ký ức của Lệ Lan

Nghe Vân Tâm nói vậy, tôi có chút giật mình, nhớ lại buổi tối, hôm đó, lại có chút mơ hồ không rõ ràng.

“Chị Tâm à… Chị không đùa tôi đấy chứ!” Chưa bao giờ tôi lại mong là cô ấy đang trêu đùa tôi tới như vậy.

Đừng đùa, nếu kẻ tới trong buổi tối hôm đó thật sự là Nghị Lâm… Ha hả,, tôi cảm thấy ngày chết của mình không còn xa nữa!

Vân Tâm nhìn tôi, ánh mắt đó rất khó tả, có chút giống như thương tiếc, lại có chút giống khinh bỉ.

Tôi: “…”

“Còn con rắn kia?” Tôi nhớ tới nó, không khỏi nghi hoặc, hình như Vân Tâm biết nó.

“Là yêu vật canh giữ mộ địa cho nhà họ Nghị, chỉ cần là người nhà họ Nghị, nó sẽ không làm hại.”

Đó cũng là lý do vì sao cô nhìn thấy nó đang nằm mà chẳng có phản ứng gì cả.

“Tôi có được xem là người nhà họ Nghị không?” Tôi lấy tay, chỉ chỉ vào mình, vẻ mặt chân thành.

Vân Tâm ‘Ừ’ một tiếng, đã bái đường, đã là người nhà họ Nghị.

“Thế tại sao nó còn muốn ăn tôi?” Nhớ tới một màn khi nãy, tôi dám đảm bảo là nó muốn gϊếŧ tôi, nếu như không phải có Nghị Lâm…

Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng Nghị Lâm muốn gϊếŧ tôi, nhưng không thể phủ nhận rằng khi nãy hắn đã cứu tôi một mạng.

Tôi, cũng có chút cảm kích.

“Nó muốn ăn mợ?” Vân Tâm cau mày, có chút không thể tin được, sau đó cô ấy lại lắc đầu, “Không thể nào, chắc chắn là mợ đã làm gì nó, hoặc là trên người mợ có cái gì đó khiến nó tưởng mợ là người ngoài.”

Tôi đương nhiên là không thể làm gì con rắn đó, trên người tôi, ngoại trừ bộ quần áo từ lúc tôi mặc tới đây, đâu còn thứ gì khác, tất cả đều là của nhà họ Nghị.

Thế nhưng nghe cô ấy khẳng định như vậy, tôi lại có chút tò mò, “Sao chị lại khẳng định như vậy, chị đã từng thử rồi à?”

Nghe được mấy lời tôi nói, Vân Tâm nhướn mày, “Con rắn đó là do chị nuôi từ nhỏ rồi thả vào, mợ nói xem vì sao?”

Được rồi, so với một người mới gặp hai ngày và một con vật có linh tính đã nuôi từ nhỏ, không cần nghĩ cũng biết cô ấy sẽ chọn ai.

“Sao Nghị Lâm lại bị giam giữ ở đây?” Đây mới là vấn đề tôi quan tâm nhất.

Lần này Vân Tâm im miệng, không trả lời nữa.

Cô ấy không muốn nói, tôi cũng không ép. Chỉ cần tới thời điểm thích hợp, tôi không tin là cô ấy vẫn còn kín miệng như thế.

“Có khi nào cái chết của cụ Nghị Hiên là do Nghị Lâm gây ra không?” Dù sao trước kia lúc ở mật thất dưới ngôi đền trong núi tôi cũng từng nghe thấy đoạn đối thoại của Nghị Lâm và Vân Tâm.

Có vẻ như Nghị Lâm rất hận nhà họ Nghị, mà kể cũng đúng, theo như lời của hắn, nếu như hắn thật sự bị đối xử như vậy, không oán hận mới là lạ.

“Không thể nào, Nghị Lâm không thể tới gần người nhà họ Nghị.” Vân Tâm lắc đầu, không chút do dự phủ định giả thuyết của tôi.

Tôi: “….”



Nhớ tới hai lần nhìn thấy hắn, tôi cảm thấy lời này không được đáng tin cho lắm, rõ ràng lần nào hắn cũng đứng rất gần tôi – mợ hai nhà họ Nghị!



“Chị Tâm à, có gì khác lạ không?”

Sau khi đi một vòng quanh mộ địa, tôi và Vân Tâm đã tới cửa ra của mộ địa, tôi chống tay lên bức tường bên cạnh, thở hổn hển mở miệng hỏi.

Vân Tâm cũng chẳng khá hơn tôi chút nào, chỉ là cô ấy còn phải giữ hình tượng, cho nên đứng nhắm mắt dưa lưng vào bức tường phía sau, điều chỉnh lại hơi thở.

Cũng không trách được chúng tôi, mộ địa nhà họ Nghị thật sự rất rộng, thời gian của chúng tôi lại không nhiều, muốn đi hết mộ địa trong thời gian ngắn như vậy không mệt là điều không thể nào.

“Tạm thời còn thấy gì.” Rốt cuộc là Nghị Hiên muốn cô nhìn thấy thứ gì dưới này…

“Hay là… Chúng ta ra ngoài đi.” Mộ địa mà, bên trong bao giờ cũng rất lạnh lẽo, lại còn u ám.

Tôi có chút chịu không được, run rẩy xoa hai tay.

“Cũng được.” Lần này Vân Tâm gật đầu, đồng ý với ý kiến của tôi, quả thật cô cũng thấy trong này rất lạnh.

Tôi nghe thấy thế, như được đại xá, vội vàng lấy tay đẩy cửa, bước ra ngoài, Vân Tâm bước ngay theo sao.

Ra tới bên ngoài, tôi mới phát hiện bên ngoài trời đã sẩm tối, thế mà chúng tôi lại ở trong mộ địa cả buổi chiều.

Vân Tâm cũng không khác tôi là bao, nhìn sắc trời âm u, có chút ngạc nhiên. Thế nhưng sau đó lại lập tức biến sắc, kéo tay tôi đi vội về phía cửa.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị kéo đi.

“Không ngờ chúng ta lại ở trong mộ địa lâu như thế.” Vừa đi tôi vừa cảm thán nói.

“Không phải là trời tối, là âm khí che kín bầu trời đó.” Vân Tâm có chút nóng vội, ngay cả tôi cũng cảm nhận được một lớp mồ hôi lạnh trên bàn tay đang nắm lấy tay tôi.

Âm khí!

“Liệu chúng ta... có ra khỏi đây được không?” Nghe thấy hai từ âm khí, tôi có chút run rẩy, mở miệng hỏi, từ nhỏ tôi đã nhạy cảm với thứ này, cho nên đương nhiên tôi biết, đây nào phải âm khí, rõ ràng là oán khí!

Oán khí nồng đậm thế này, ít nhất cũng phải là lệ quỷ ngàn năm trở lên.

“Không kịp.” Mắt thấy cánh cửa trước mắt hoàn toàn đóng lại, Vân Tâm dừng bước chân, thản nhiên mở miệng.

Tôi: “…” Không biết cô ấy còn thản nhiên cái gì! Là lệ quỷ ngàn năm đó!

Tôi nhìn xung quanh, nếu khi nãy chỉ là sẩm tối, thì bây giờ chính là tối đen như mực, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Tôi có chút sợ hãi dịch lại gần Vân Tâm.

Tôi và Vân Tâm cứ đứng im lặng như vậy, cho tới khi nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của một người phụ nữ, tiếng kêu chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ. Tôi nhăn mày, đưa tay lên bịt tai.

Ngay sau đó mà một mùi tanh sộc vào mũi, mùi máu tươi nồng đậm tới mức tôi tưởng mình đã lạc vào biển máu.



Bỗng nhiên, tôi cảm thấy dưới chân dinh dính, ươn ướt, tôi đang định cúi xuống nhìn thì Vân Tâm đã siết chặt lấy tay tôi, mở miệng, “Đừng nhìn!”

Tôi giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu lên, cảm giác ướt dính ở dưới chân cũng biến mất.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôi nhìn một lượt xung quanh, sau đó lo lắng mở miệng.

“Chờ!” Chờ tới khi oán khí của lệ quỷ kia tan biến, là có thể đi được. Cũng là do cô sơ xuất, quên mất hôm nay là ngày oán khí của lệ quỷ kia cao nhất.

Hiện tại ngoài chờ thì cũng chẳng thể làm gì được cả, oán khí ngập trời thế này, chỉ sợ lệ quỷ kia đã mất đi thần trí.

Nghe thấy Vân Tâm nói vậy, tôi cũng cảm thấy có lý, bây giờ ngoại trừ chờ thì cũng chẳng còn cách nào.

Tiếng thét chói tai vang lên không dứt, kèm theo đó là tiếng người đùa cợt, chửi rủa, tiếng van xin, tiếng khóc nỉ non... Hòa lẫn vào nhau, cùng lúc đó, tôi cảm thấy tai mình ươn ướt, đưa tay lên sờ thử, hóa ra là tai tôi đã chảy máu.

Đầu tôi bắt đầu nặng nề, mắt cũng không chịu khống chế mà nhắm lại, tôi gượng mở mắt ra, nhìn thấy Vân Tâm cũng chẳng khá hơn tôi chút nào, cô ấy cũng đang nhắm mắt, lắc đầu, cố xua đi những tiếng vang trong đầu.

Nhưng xem ra có lẽ cả hai chúng tôi đều đã xem thường lệ quỷ này rồi, bởi vì chẳng bao lâu sau tôi cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ bẫng, phiêu phiêu trong gió.

A phiêu Hoài Thục: “…”

Ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?

Tôi nhìn thân thể trong suốt như lúc nào cũng có thể tan biến của mình, lại nhìn cơ thể đang nằm gục xuống ở bên kia, đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Không phải là tôi chết rồi đấy chứ? Tại sao tôi lại nhìn thấy cơ thể của mình ở phía bên kia.

Cũng may, người bị như vậy cũng không phải mình tôi, mà Vân Tâm bên cạnh cũng ngơ ngác, nhìn cơ thể đang nằm kia của mình, khóe miệng giật giật.

Chuyện này…

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ngờ nghệch đó của cô ấy, tôi cảm thấy buồn cười, cuối cùng là nhịn không được cười ‘ha hả’ lên.

Cô ấy lườm tôi một cái, “Mợ còn cười, chúng ta sắp xong đời rồi.”

“Ha ha ha, chị Tâm à, nhìn bộ dạng của chị thật là buồn cười… Ha ha ha... Mà khoan….” Cái gì xong đời cơ? Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cô ấy.

Vân Tâm lấy tay chỉ về phía xa xa, thấp thoáng một đám người đang đuổi về phía bên này, trên tay còn cầm theo gậy, người nào người nấy vẻ mặt hung ác, miệng không ngừng chửi rủa.

“Đúng là có phúc mà không biết hưởng, có biết bao nhiêu người đòi gả cho Hà gia mà không được, nàng ta thì hay rồi, làm như mình là tiểu thư thanh cao, còn bỏ trốn ngay trong ngày đại hôn.”

“Đúng thế, tuy rằng gả cho một người chết, nhưng cũng là tam phu nhân, cả đời ăn sung mặc sướиɠ, ta mơ còn không được…”

“Đúng thế, đúng thế…”

Những lời cay độc không ngừng vang lên, giống như chỉ sợ người ta không nghe thấy.

Nghe thấy những lời đó, tôi không biết là nên vui hay buồn, bởi vì đây là… một đám cưới ma!