Chương 5: Nhà văn lễ
(Nhà Văn Lễ: tức là nhà có lễ nghi, lễ tiết)
Editor: tan_hye
Tề mụ bưng thức ăn đi lên, thấy hai mẹ con này một dạy một học thì cũng vui mừng, ấm áp. Nàng để thức ăn xuống bàn, nói: "Cô nương có thể dùng bữa."
Tứ cô nương đáp ứng một tiếng, lôi kéo nữ nhi rửa tay sạch trước mới ngồi ở trên bàn cơm. Tề mụ bởi vì có dính chút quan hệ thân thích với Tứ cô nương, cho nên sau khi Tứ cô nương bị chèn ép tới đây liền để cho nàng cùng mình ngồi cùng bàn ăn cơm. Tề mụ cũng thuận theo tự nhiên ngồi xuống, chia thức ăn cho hai mẹ con.
"Tề mụ ngươi cũng ăn đi." Trong lòng Tứ cô nương cao hứng, một là nữ nhi đã tốt hơn, hai là hình như nàng thân thiết với mình hơn.
"Ai!" Tề mụ gắp miếng thịt gà cho Thẩm Tử An, nói: "Ăn nhiều thịt mới có thể có bộ dạng xinh đẹp."
Thẩm Tử An buồn bực, chẳng lẽ thế giới này là triều Đường coi mập là đẹp sao? Ăn nhiều thịt chỉ có nhiều thịt hơn, làm sao có thể xinh đẹp. Lại nói bộ dáng Thẩm Tử An này, nàng nhìn trong gương, cũng có chín phần giống Tứ cô nương, coi như trưởng thành cũng không thể trở thành mỹ nhân tuyệt sắc giống như mèo được. Nhưng mà cũng may là không giống, nếu giống như cái dạng kia, vừa đi ra ngoài chỉ sợ nhất định sẽ đưa tới không ít tài tử giai nhân, hoặc là đề tài giận dữ vì hồng nhan.
Nàng ăn một miếng thịt gà, nhàn nhạt cũng không có gì tư vị, nghĩ có lẽ tài nghệ nấu ăn của Tề mụ cũng không phải là cao. Bởi vì mấy ngày qua thức ăn đều là một vị, hơn nữa màu sắc món ăn cũng nhạt, ngay cả một bát nước tương cũng không có.
"Thế nào, không hợp khẩu vị?" Tề mụ là một người nhanh miệng, thấy bộ dạng Thẩm Tử An ăn thức giống nuốt thuốc liền trực tiếp nói: "Đều do mấy ngày trước thời điểm phát gia vị ta đến quá muộn, kết quả trừ muối ăn ra cái gì cũng đều không còn. Tiểu thư trước cứ ăn tạm đi, qua mấy ngày nô tỳ dù phải bỏ tấm mặt mo này cũng phải làm cho bọn họ lấy ra một chút ."
Thẩm Tử An rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Thẩm gia không có tiền sao?"
Tứ cô nương buông đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Phụ thân ngươi mới vừa thăng chức quan Lục Phẩm, tháng này lương bổng cũng tăng thêm không ít. Đều tại nương vô dụng, không được phụ thân ngươi coi trọng làm cho ngươi phải chịu khổ. . . . . ." Vừa nói vừa muốn gạt lệ.
Thẩm Tử An hối hận rồi a, vội vàng nói: "Nương dùng bữa. . . . . ." Nói xong gắp thịt gà cho Tứ cô nương. Tứ cô nương này là một người đơn thuần, nguyên bản trong lòng đau khổ, không nghĩ đến nữ nhi lại thân thiết như vậy liền cũng không suy nghĩ nhiều nữa!
Ba người đang ăn vui vẻ, liền nghe ngoài cửa có người cười, nói: "Tứ cô nương có ở đây không?" vừa dứt lời, một ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào, thấy các nàng đang dùng cơm, ma ma này nói: "Ơ, thật là tới không đúng lúc."
Tứ cô nương đứng lên nói: "Thì ra là Khúc ma ma, không biết ma ma tới có chuyện gì sao?"
Khúc ma ma liếc mắt nhìn Thẩm Tử An nói: "Nhị tiểu thư đã tốt hơn rồi, vừa vặn lão thái thái ở Trung Châu đến nhớ nhung mấy tôn nhi tôn nữ (tôn nhi: cháu trai, tôn nữ: cháu gái) la hét muốn tới nhìn một chút. Phu nhân hi vọng Cô nương chuẩn bị một chút, làm cho nhị tiểu thư vài món y phục đẹp đẽ, miễn cho Đại gia và Nhị gia bên Trung Châu chê cười."
Tứ cô nương gật đầu đồng ý, nhưng Tề mụ lại hừ lạnh một tiếng nói: "Nói cái gì làm y phục mới, chính là năm ngoái tất cả viện đều được phát rất nhiều vải vóc nhưng mà đến phiên chúng ta đây thì một mảnh vải cũng không thấy đâu! Ngược lại y phục của tiểu thư đều là y phục cũ của ta và với Cô nương sửa lại để mặc, thế thì muốn lấy cái gì mà may y phục mới."
Khúc ma ma là một người khéo léo, mặc dù trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Lời này của Tề mụ ngươi nói thế nào, năm ngoái những thứ vải vóc kia là do một nô tài không có mắt thu mua về, vốn cũng không màu sắc tốt gì, đại phu nhân sợ các vị phu nhân, Cô nương không thích vì vậy cất giấu những thứ đồ đó đi. Vừa vặn, người bên Trung Châu tới nhìn, cho nên liền phân cho mỗi viện một chút. Ai không nghĩ, lại rơi xuống Tứ cô nương. Đại phu nhân cũng hiểu được, cho nên hôm nay để cho nô tỳ mang đến hai khối, Cô nương và nhị tiểu thư xem một chút xem có hợp ý không?" tiểu nha đầu sau lưng nàng cũng là có nhãn lực (mắt nhìn, khả năng nhìn người, đánh giá hoàn cảnh), lập tức chạy đi gọi gã sai vặt phía ngoài đem hai khối vải ôm vào đặt lên bàn.
Tứ cô nương liếc mắt nhìn chất vải, nói: "Vậy thay ta cám ơn đại phu nhân."
Khúc ma ma cười nói: "Vậy không có việc gì thì nô tỳ đi trước, chờ lão thái thái gọi liền tới đón các ngài."
Chờ đám người Khúc ma ma đi hết, Tề mụ bấm bấm khối vải, nói: "Trái lại chất liệu vải tốt, chỉ là màu sắc. . . . . ."
Thẩm Tử An cũng cảm thấy màu sắc này không được, màu xám tro rất dễ làm người ta tức giận.
Tứ cô nương nói: "Không sợ, ta thêu chút hoa văn trang trí lên trên, hẳn là có thể làm món y phục giữ thể diện cho tiểu thư."
Trong lòng Thẩm Tử An lắc đầu, quan trọng không phải làm cho nàng mà phải là làm cho ngươi mới đúng, tuổi còn quá trẻ đã phải ở góa vậy thì cuộc sống sau này làm sao sống a! Nhìn phân thượng (phần) nàng đối với mình thật tốt, mình sẽ nghĩ biện pháp khiến cái phụ thân chưa từng gặp mặt đó đối tốt nàng chút, có lẽ về sau sẽ tốt hơn.
Nếu đặt ở hiện đại, nàng đã sớm khuyên Tứ cô nương ly hôn rồi gả cho người khác, nhưng nơi này là cổ đại, gả lần hai chỉ sợ còn khó hơn quyến rũ Thầm lão gia tới đây.
t.a.n-h.y.e-d.d.l.q.d
Bất quá, nguyên do Tứ cô nương bắt đầu dạy nàng học thuộc gia phả, là để nàng không bị bêu xấu trước mặt người ngoài. Bởi vì lúc trước Thẩm Tử An rất ít đi ra ngoài cũng không nói với người khác một câu, cho nên tất cả mọi người đều nói nhị tiểu thư này là một đứa ngốc. Tứ cô nương vừa vá đế giày vừa nói tình huống hiện tại của Thẩm gia cho nàng nghe.
Mà Thẩm Tử An thông qua những điều nghe được công với phân tích của chính mình cuối cùng cũng hiểu được Thẩm gia này thì ra còn nổi danh trong vùng là nhà Văn Lễ.
Thẩm phụ nguyên danh (tên) Thẩm Thanh Bình cũng chính là phụ thân của Thẩm Tử An, bây giờ được cấp cho chức quan Lục Phẩm. Hắn có thể nói là một nhân vật Truyền Kỳ, hắn xuất thân thấp hèn, phụ thân là tên đồ tể (người làm nghề sát sinh, người gϊếŧ heo), sinh ra ba người con trai.
Thẩm Thanh Bình là lão Nhị, bởi vì thuở nhỏ cố gắng đi học, lúc hai mươi hai tuổi trúng cao bảng, là Bảng Nhãn được đích thân Hoàng đế chọn. Cùng năm đó được Hộ Bộ Tả Lang nhìn trúng gả nữ nhi thứ xuất Viên thị cho hắn, Lưu thị này tuy là thứ xuất nhưng cũng là tiểu thư thế gia, cho nên có thể gả cho hắn một người nhàn rỗi không quan không chức cũng là vì danh tiếng có tài.
Cưới được một năm vẫn không sinh được, Viên thị liền đem nha đầu bên cạnh Lưu thị thu ở trong phòng Thẩm Thanh Bình.
Nhưng ban đầu Thẩm Thanh Bình đã đính hôn với một nhà ở quê hương, tuy nhà gái tiểu môn tiểu hộ (nhà nhỏ, nhà nghèo hơn), nhưng là hợp tình hợp lý, Thẩm Thanh Bình cũng không thể vứt bỏ cuộc hôn nhân này được. Vì vậy liền nhận người vào phủ trở thành Tam phu nhân.
Nhị phu nhân Lưu thị sinh cho Thẩm Thanh Bình một trai một gái, chỉ là đều cho làm con thừa tự của đại phu nhân. Năm ngoái lại thêm con trai, hết sức vui mừng.
Tam phu nhân chỉ có một con trai, tháng trước vừa mới đầy tháng, bởi vì xuất thân thấp hèn, nàng trước mặt Đại phu nhân và Nhị phu nhân luôn không ngẩng đầu lên được, cho nên khi chuyện của Tứ cô nương xảy ra, cũng không dám ra mặt hộ.
Thẩm Tử An tổng kết lại. Mẫu thân là cái ngoài ý muốn, nàng cũng là một cái ngoài ý muốn, cho nên hai cái ngoài ý muốn cộng lại liền bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi! Ngay cả một ngày nổi danh cũng không cho a. Vốn định lôi kéo cái cha và nương ở chung một chỗ, nhưng cứ theo tình hình này, cho dù qua cửa ải này của cha thì cũng khó qua được cửa ải của Đại phu nhân và Nhị phu nhân. Họ tức có thể mang Tứ cô nương đưa vào đây thì cũng có biện pháp bức nàng đến tình cảnh càng lúng túng hơn, huống chi nàng cũng không phải là một nhi tử (con trai), nếu là nhi tử sợ là Tứ cô nương đã thành thị thϊếp rồi.
Lấy được những thông tin này, Thẩm Tử An trở lại phòng trong, nàng nhìn phía dưới lá Phong trước, vốn là con chuột còn sống nhảy lộn xộn đã hoàn toàn trở thành một thây khô (xác chết khô). Nàng cần phải hủy thi diệt tích trước, tìm cái khăn tay cũ bọc thi thể con chuột rồi đi ra ngoài. Tề mụ và Tứ cô nương đang bận làm y phục cũng không chú ý tới Thẩm Tử An đang làm những cái gì. Nàng lấy thi thể trực tiếp ném vào bên trong bếp lò, ngày mai đốt lửa thì thây khô liền biến mất rồi.
Về phần chuyện của Thẩm phủ, đi một bước tính một bước đi!
Truyên dễ thương