Tiểu Ngũ bưng nước, đứng ở ngoài cửa gõ cửa, "Vương phi nương nương, ngài dậy chưa?"
Tô Oản Nhan vội vàng muốn thu phương thuốc giải độc lại, nhưng suy nghĩ một chút, có đôi khi phương pháp ngu ngốc nhất lại là phương pháp tốt nhất, nàng dứt khoát đưa ra một cách trực tiếp đi!
Vì thế, Tô Oản Nhan vốn muốn đem phương thuốc giải độc thu vào không gian của mình, lại xoay cổ tay, tay trực tiếp thăm dò vào trong chăn của Quý Tiêu Hàn.
Thăm dò - -
Sờ sờ - -
Sờ tới phần bụng kiên cố đường cong rõ ràng của Quý Tiêu Hàn, nhét phương thuốc giải độc nhăn nhúm vào trong tẩm y của hắn.
Đồ ở trên người Vương gia nhà bọn họ, không liên quan đến nàng!
Tô Oản Nhan thật sự không thích chơi trò quanh co lòng vòng với người khác, dù sao nàng cũng vì muốn tốt cho Quý Tiêu Hàn, quá trình kỳ lạ như thế nào không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là được rồi!
Tiểu Ngũ không thấy Tô Oản Nhan đáp lời, lại nhẹ giọng hô một câu, Tô Oản Nhan nhanh chóng đáp một tiếng, "Đứng lên, vào đi!"
Phía sau Tiểu Ngũ còn có hai tiểu thái giám bộ dáng thanh tú đi theo, sau khi bọn họ thỉnh an Tô Oản Nhan, liền đi về phía bên giường Quý Tiêu Hàn, hiển nhiên, hai tiểu thái giám này chuyên môn hầu hạ Quý Tiêu Hàn.
Tô Oản Nhan thấy thế thì cả kinh, muốn ngăn cản hai người này thì Hòa bá đã vội vàng từ bên ngoài chạy tới, "Thỉnh an Vương phi, hôm nay nhiệt độ vừa phải, lão nô tính đợi lát nữa sẽ tự mình hầu hạ Vương gia, một hồi chờ ánh mặt trời ấm áp hơn, lại đưa ra ngoài phơi nắng.
Tô Oản Nhan đang không biết tìm lý do gì để đuổi hai tiểu thái giám này đi, yêu cầu này của Hòa bá quả thực đúng ý của Tô Oản Nhan, nàng vội gật đầu: "Được a, vậy ngươi vào hầu hạ Vương gia đi, ta đói bụng, đi ăn điểm tâm trước."
Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, Tô Oản Nhan kéo Tiểu Ngũ đi không quay đầu lại.
Tư thế kia, giống như quỷ đói chết đầu thai vậy.
Hòa Bá: "......"
Quý Tiêu Hàn: "......"
Tiêu Nhất và Tiêu Nhị: "......"
Hòa bá xua hai tiểu thái giám, đóng cửa phòng, khom người quỳ gối bên giường, "Lão nô thỉnh an Vương gia."
Tối hôm qua Tiêu Nhất đến thông báo cho hắn, nói trong tay Vương phi bọn họ có một đơn thuốc, có thể giải được độc trong cơ thể chủ tử, hắn kích động đến mức cả đêm ngủ không ngon, liền chờ tới hừng đông, liền chạy tới thỉnh an Vương gia.
"Lên đi, Vương phi đã trực tiếp nhét phương thuốc cho ta, kế hoạch đã bàn cùng các ngươi vào tối hôm qua cũng không cần tới nữa." Quý Tiêu Hàn ngồi dậy, trong ánh mắt khϊếp sợ của Hòa bá, lấy ra phương thuốc giải độc từ trên bụng của hắn, "Vương phi tín nhiệm bản vương, các ngươi là người của bản vương, về sau cũng phải tín nhiệm Vương phi, hiểu chưa?"
Thời điểm tiểu nữ nhân Tô Oản Nhan kia cứ như vậy bất chấp tất cả nhét phương thuốc vào trong quần áo của hắn, Quý Tiêu Hàn thiếu chút nữa bị hành vi của tiểu nữ nhân này chọc cười, phải tin tưởng hắn bao nhiêu, mới có thể tùy ý nhét phương thuốc giải độc cho hắn như vậy?
Loại phương pháp ngu ngốc ngoài dự đoán của mọi người này, không hiểu sao lại cảm động tới Quý Tiêu Hàn.
Nếu Tô Oản Nhan có thể nghe được lời trong lòng Quý Tiêu Hàn, thấy hắn bị hành động tiện tay của mình làm cảm động, nhất định há hốc mồm.
Tiêu vương gia, kỳ thật lúc ấy ta thật sự không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ là - - lười suy nghĩ mà thôi!
Đương nhiên, nơi này còn tồn chút tâm tư nhỏ của Tô Oản Nhan, nàng đang thăm dò tất cả người có thể tiếp cận Quý Tiêu Hàn, xem bọn họ có trung thành như trong sách đã miêu tả như vậy hay không.
Nếu sau khi đám người Hòa bá nhìn thấy phương thuốc, cũng không có hành động dị thường gì, nàng vì bảo vệ an toàn cho Quý Tiêu Hàn, cùng lắm thì lại tìm một cơ hội trộm phương thuốc giải độc về.
Dù sao Quý Tiêu Hàn chính là đùi vàng giúp nàng có thể sống cuộc sống khoái hoạt ở thế giới này, phải bảo vệ tốt cho hắn, làm ân nhân cứu mạng của hắn, để hắn báo đáp ân cứu mạng này!