Ăn uống no đủ, Tô Oản Nhan kéo Tiểu Ngũ trở về phòng chọn lựa dạ y hành, dạ y hành trong không gian của nàng, đều là thiết kế hiện đại, lúc nàng ra ngoài một mình còn mặc được, nhưng hiện tại nàng tới Tiêu vương phủ, vẫn nên bảo thủ một chút thì tốt hơn.
Tuy rằng nàng không có ý định giấu diếm bí mật không gian của mình cả đời, nhưng ở thời điểm trước khi Quý Tiêu Hàn tỉnh lại, nàng còn không có ý định bại lộ, dù sao đây cũng là nàng chỗ dựa để nàng xin một phần thư hòa ly với Quý Tiêu Hàn.
"Vương phi nương nương, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?" Tiểu Ngũ nhìn Vương phi hăng hái bừng bừng tìm y phục trong tủ của Vương gia, có chút bất đắc dĩ hỏi.
Không phải bản thân nàng sợ, mà nàng lo cho vương phi!
Công phu của nàng bản thân nàng biết rõ, chỉ với những hộ vệ hoàng cung kia, dù một trăm tên cùng đến, nàng đều có lòng tin an toàn thoát thân, nhưng vương phi cũng không biết võ công, lại mảnh mai như vậy, đến lúc đó vạn nhất bị người phát hiện, nàng làm sao chạy? Chạy đi đâu?
"Ai u, ngươi cứ yên tâm đi, dù ngươi bị người nhận ra, ta cũng sẽ không bị người phát hiện, tin ta đi, a!" Tô Oản Nhan tràn đầy tự tin, nàng có không gian nơi tay, chỉ một cái hoàng cung nho nhỏ, chẳng lẽ còn có thể làm gì được nàng?
Tiểu Ngũ không trâu bắt chó đi cày, không có cách nào, hai người một trước một sau từ cửa sau vương phủ rời đi, do Tiểu Ngũ ôm Tô Oản Nhan, một đường khinh công phi hành, hướng về phía hoàng cung.
Quý Tiêu Hàn vốn dĩ nên nằm ở trên giường, giờ phút này lại đứng trên nóc nhà vương phủ, ánh mắt ngưng tụ nhìn bóng người biến mất, thấp giọng hỏi Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị, "Trong cung đều đã an bài thỏa đáng sao?"
Thân thể Quý Tiêu Hàn bị kịch độc xâm nhập, không thể vận dụng nội lực, ngay cả chuyện nhỏ lên nóc nhà này, đều phải nhờ thủ hạ giúp đỡ, tuy rằng ngoài miệng hắn không nói, trong lòng vẫn rất không tình nguyện, nhưng đêm nay, ngay tại thời điểm Tô Oản Nhan rời đi, Quý Tiêu Hàn liền gọi Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị tới, lệnh bọn họ mang mình lên nóc nhà, tận mắt nhìn Tô Oản Nhan cùng Tiểu Ngũ rời đi.
Tiêu Nhất khom người, "Hồi chủ tử, đã an bài thỏa đáng, mấy ám cọc trọng yếu trong hoàng cung, toàn bộ đã dùng tới."
"Ừ, đừng để nàng ấy bị thương." Quý Tiêu Hàn gật đầu, lại dặn dò một câu.
Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đồng thời nhận mệnh, "Thuộc hạ hiểu rồi!"
Chủ tử vì bảo vệ Vương phi an toàn, đều dùng tới những ám cọc chưa từng dùng qua trong hoàng cung, bọn họ sao dám để Vương phi xảy ra chuyện?
——
Có khinh công làm phương tiện đi lại, không đến nửa canh giờ, hai người bọn họ đã đi tới cửa chính hoàng cung.
Tiểu Ngũ mang theo Tô Oản Nhan ẩn ở chỗ tối cửa cung, chỉ vào đám hộ vệ nói: "Vương phi nương nương, Tiểu Ngũ đi hấp dẫn sự chú ý của những người đó, ngài từ hướng kia len lén đi vào."
"Ừm, được. Ngươi chú ý an toàn!" Tô Oản Nhan lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khinh công phi hành, vẫn còn cảm thấy lâng lâng, nghe vậy, gật gật đầu, dặn dò Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ: "Vâng, Vương phi nương nương cũng nhất định phải chú ý an toàn, sau khi Tiểu Ngũ nhìn ngài tiến vào, liền sẽ cắt đuôi những hộ vệ kia, đến lúc đó sẽ thủ ở vị trí này trông coi cửa cung, chờ ngài đi ra."
Hai người một trước một sau tách ra, Tiểu Ngũ nghênh ngang đi về phía hộ vệ cửa cung, một thân dạ y hành màu đen, trên mặt che vải đen, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt, trong tay còn cầm một thanh chủy thủ, người như vậy vừa xuất hiện trước mặt nhóm hộ vệ, những hộ vệ này lập tức như lâm đại địch, không nói hai lời liền nhào về phía Tiểu Ngũ.
"Cuồng đồ lớn mật, dám đến trước cửa hoàng cung lỗ mãng! Người đâu, bắt người lại!"