Chương 12

Tô Oản Nhan nhíu mày, nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó vươn tay về phía Tô Hoành An, lòng bàn tay hướng lên trên.

Tô Hoành An nhìn động tác của Tô Oản Nhan, cũng không hiểu, "Ý ngươi là sao?"

Tô Oản Nhan lẽ thẳng khí hùng trả lời, "Kêu ta đi trộm di chiếu, đây là giá cả khác."

Tim Tô Hoành An siết chặt: "......"

Tô Oản Nhan đưa tay phía trước, "Cha, ta tuy là một cô nương yếu đuối, nhưng ta cũng biết loại chuyện như trộm di chiếu của tiên hoàng, nếu bị phát hiện, chính là phải rớt đầu, ngươi dùng ba ngàn lượng liền kêu ta làm việc này cho các ngươi, có cảm thấy thích hợp hay không?"

Tô Hoành An tức giận không chịu được: "Ngươi cần nhiều bạc như vậy làm gì? Hơn nữa, loại chuyện này thì có ích gì với ta? Đó chính là đường bảo mệnh mà cha tìm cho ngươi."

Tô Oản Nhan nghe được khoát tay, "Ngươi có thể thôi đi hay không? Nếu ta không tìm thấy di chiếu còn có thể giữ mạng sống thêm vài ngày, nếu ta thật sự tìm được di chiếu, chỉ sợ cũng không cần đợi đến khi Tiêu vương tắt thở, ta cũng đã bị người diệt khẩu."

Thật sự coi nàng là đại tiểu thư chưa từng bước ra đại môn Tô phủ trước kia sao?

Nguyên chủ nguyện ý nén giận là chuyện của nguyên chủ, đến chỗ nàng, làm việc phải trả tiền, lấy bao nhiêu tiền liền làm bấy nhiêu chuyện.

Lại nói, đồ mà hoàng đế đã nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy, nếu để nàng tìm được, lấy tính đa nghi của cẩu hoàng đế kia tình, còn có thể giữ nàng lại trên đời sao?

Đến lúc đó, ngày nàng giao di chiếu ra, chính là ngày giỗ viếng mộ nàng hàng năm.

Mặc kệ Tô Hoành An khuyên như thế nào, Tô Oản Nhan một mực chắc chắn không trả tiền không làm việc, tư thái con buôn dầu muối không vào, Tô Hoành An thấy vậy liên tục chán nản.

Hắn sao có thể sinh ra một nữ nhi thấy tiền sáng mắt như vậy chứ!

Cuối cùng, Tô Hoành An không thể không đồng ý với cái giá năm vạn lượng mà Tô Oản Nhan ra, ứng trước hai vạn năm ngàn lượng, sau khi chuyện thành, lại kết toán hai vạn năm ngàn lượng kia.

Tô Oản Nhan vân vê ngón tay đếm rõ ngân phiếu, bỏ vào trong ống tay áo của mình, kì thực tính luôn cả ba ngàn lượng ngân phiếu kia, toàn bộ bỏ vào trong không gian, "Nhận tiền tài của người, cùng người tiêu tai, cha, xin các người yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng làm tốt công việc."

Thân là người đã xem qua nguyên tác, nàng biết rõ số tiền này chính là cầm không, chờ nàng gả vào Tiêu vương phủ được ba ngày, nàng liền theo Quý Tiêu Hàn cùng nhau vui vẻ đi lưu đày, nào có thời gian tìm di chiếu gì chứ?

Mà loại công việc này, lúc ở hiện đại nàng cũng đã rất nhiều lần thuần thục tiếp nhận, vẻ mặt đặc biệt tự nhiên, lúc từ thư phòng đi ra, Tô Hoành An còn tự mình đưa nàng ra ngoài!

Nhưng tâm tình tốt của Tô Oản Nhan, chỉ duy trì năm phút đồng hồ.

Trên con đường nhỏ phía trước, Dung ma ma cùng Thược Dược hai người đang sẵn sàng đón địch cùng ba hạ nhân đối diện, tư thế kia, nếu không phải thời cơ không đúng, Tô Oản Nhan đều cảm thấy bọn họ đều muốn đahs một trận rồi nói sau.

Ba hạ nhân kia, Tô Oản Nhan biết, là bà tử cùng nha hoàn bên cạnh Tô Dung Yên, đây là tự mình đưa tới cửa tìm việc!

Trong nháy mắt Tô Oản Nhan liền hiểu rõ, nở một nụ cười xấu xa, cố ý đi tới giữa mấy người bọn họ, hỏi: "Dung ma ma, có chuyện gì sao?"

Nội tâm lại điên cuồng cười to: Đang lo không có cơ hội thay nguyên chủ thu thập các ngươi!