Chương 11: Minh thai

Lý Đông cuối cùng vẫn là không tỉnh lại nhưng mà cũng không có chết, nói một cách dễ hiểu hơn là người sống thực vật.

Tân chủ quản nhậm chức là một người cực kỳ trẻ tuổi, chỉ tầm hai bảy, hai tám tuổi, là một du học sinh mới trở về nước. Hắn cử chỉ cao nhã, cười rộ lên giống như gió xuân, dáng người cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn, nhận được không ít sự yêu thích của đàn bà con gái trong công ty.

Ngày qua ngày, cứ không nhanh không chậm trôi qua. Úc Ly cũng không đột nhiên biến mất nữa, chỉ thỉnh thoảng có công việc bàn giao tới địa phủ thì hắn sẽ đi.

Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp, nàng như con mèo nhỏ nằm vùi vào trong ngực của Úc Ly, hai người không nói một câu nào, chỉ im nặng cảm nhận.

Những ngày tháng yên bình cũng bất quá chỉ có như vậy, nàng càng thêm hy vọng hắn có thể bên mình mãi mãi như vậy.

Chính là hy vọng cũng chỉ là hy vọng.

Nàng hình như là mang thai, bởi vì kinh nguyệt của nàng đã chậm trễ hơn một tháng. Nàng cho rằng Úc Ly cũng cao hứng giống mình nhưng chính là hắn không có biểu hiện gì.

Úc Ly chỉ mở to hai mắt, vô cùng bình tĩnh mà nói với này nàng “ tiểu Hạm, hài tử này, chúng ta không cần.”

“ vì sao?” Nàng bắt lấy cánh tay hắn, nước mắt rơi lã chã. Đó là hài tử của nàng với hắn.

“Anh là quỷ, em là người. Nếu em mang thai, cái thai chính là minh thai, là thai ma, căn bản thân thể con người của em không thể chịu đựng được cái thai ấy, không có biện pháp có thể mang thai.” Tuy hắn rất muốn cùng nàng có một đứa con nhưng hắn càng không muốn chịu nỗi đau khi mất đi nàng.

Trong một đêm, hai người lần đầu tiên chiến tranh lạnh.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hắt vào trong phòng. Nàng nằm bên giường, vuốt ve bụng của mình.

Nàng biết hắn nói đúng nhưng nghĩ đến hài tử trong bụng, nàng không tự giác mà chảy nước mắt xuống.

Có lẽ từ nhỏ nàng đã là một cô nhi, nàng bất luận so với ai cũng đều muốn có một đứa bé bên cạnh, cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng.

Nàng từng tưởng tượng, nếu bản thân mình có được hài tử, nhất định nàng sẽ đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho con. Nàng không muốn đứa bé như nàng , từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, chỉ có thể đơn độc một mình trên đời này.

Thấy thân ảnh của nàng đơn độc, hắn sít sao ôm lấy nàng. Hắn thừa nhận mình ích kỷ. Mấy trăm ngàn năm cô độc, thật không dễ dàng mới có thể gặp nàng, hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng lần nữa mất đi nàng là loại cảm giác đau khổ gì.

Ngày thứ hai, nàng mở to đôi mắt ửng hồng lên nhìn hắn, “ Úc Ly, chứng ta thử một lần không được sao. Ba tháng, trong vòng ba tháng sau nếu em thật sự không thể chịu được nó, chúng ta đem nó bỏ được không?” Nàng đã suy nghĩ kỹ, nếu không thử mà phá bỏ đứa bé thì thật sự quá tội nghiệp.

Nhìn nàng đau khổ khẩn cầu như vậy, hắn thật sự không nỡ mở miệng từ chối.

Cũng bất giác thời tiết ngày càng trở lạnh, nhìn mắt thường cũng có thể thấy nàng ngày càng trở nên gầy. Mới qua một tháng vậy mà...

Gian phòng bị bức màn che kín, có chút ảm đạm. Úc Ly ngồi yên tĩnh trong phòng đợi chờ.

“ Di sinh, tìm được vật ta cần rồi sao?”

Di sinh đã nhiều năm chưa từng tới nhân gian, lần đầu tiên tới nơi quỷ vương ở, thật có chút không quen. Hắn dừng lại một chút rồi đáp: “đồ vật người cần đã tìm được,”

“ đưa cho ta”

Di sinh do dự một hồi, cuối cùng quyết định khuyên bảo: “ điện hạ, người hãy suy nghĩ lại, ngài nếu để nàng sinh ra minh thai, thì trừng phạt giành cho người sẽ không chỉ là thiên hình.”

“ Di sinh, ta biết.” Hắn nhẹ nhàng nói. Qua một hồi mới bổ sung “hy vọng ngươi tới lúc đó có thể chiếu cố nàng thật tốt.”

Biết mình nhiều lời cũng vô dụng, di sinh thở dài ra một hơi, xoay người rời khỏi nhân gian.