Quyển 1 - Chương 69: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Nghĩ đến đây, cao tầng đóng sập màn hình giám sát lại.

Vì vậy, bọn họ không thấy, sau khi người đàn ông bẻ gãy cổ những người khác xong, hắn cứng ngắc quay cái đầu giống như hải quỳ của mình để nhìn ra ngoài .

"Thơm quá. . . thơm quá..." Người nọ lẩm bẩm, “Thơm quá, thơm quá, thơm quá, cô ta thơm quá...”

Ánh mắt Giang Liên lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lùng nói:

“—— Ngươi cũng dám mơ ước cô ấy sao?”

Lời vừa nói xong, toàn bộ xương cốt của gã đều nhô ra khỏi da thịt, phảng phất có một cỗ lực lượng kinh khủng đang đem xương cốt của gã bức bách rời khỏi thân thể, máu thịt khớp xương đều bị xé rách thành từng tấc.

Người nọ thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì toàn bộ xương cốt đều biến mất, hóa thành một mảnh da người mỏng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Chu Giảo có chút buồn chán chờ đợi bên ngoài.

Trên đống rác vô tận, cô nhìn thấy một bảng hiệu ánh sáng của Cơ đốc giáo với Chúa Giê-su làm bằng ống đèn neon.

Cô muốn cười, nhưng không thể.

Ở thành phố chết tiệt này, ngay cả Chúa Giêsu bị đóng đinh cũng được tạo thành từ các ống đèn neon từ các hộp đêm.

Có lẽ, đích đến cuối cùng của cô là nằm trong bãi rác như Chúa Giêsu này.

Có lẽ, kết cục của cô còn thê thảm hơn.

Chu Giảo là một người có ý chí kiên định.

Từ lúc phát hiện ra bộ mặt thật của Giang Liên, cô đã biết mục đích của mình là gì.

--Sống sót.

Cô muốn tồn tại trong tay của con quái vật này.

Nhưng cô vì sống sót, sẽ phải hợp tác với công ty ư?

Một bên là quái vật ăn thịt người, còn bên kia là thủ đô ăn thịt người.

Ai sẽ thực sự làm tổn thương cô?

Cô nên chĩa mũi kiếm vào ai đây?

Trong vài phút, Chu Giảo bất động nhìn Chúa Giê-su trong bãi rác.

Không biết đã trôi qua bao lâu — có lẽ chỉ vài giây sau, một tia sáng bạc lóe lên trong mắt cô, cô gửi một tin nhắn cho Tạ Việt Trạch.

[Tôi sẵn sàng hợp tác với cậu, nhưng cậu phải đưa ra đủ điều kiện thuận lợi. ]

Hai phút sau, có tin nhắn phản hồi: [Một tuần sau, tám giờ tối, đưa Giang Liên đến bến tàu số 7. Chúng tôi đang đợi cô ở đó. Sau đó, chúng tôi sẽ chuyển 50 triệu yên mới vào thẻ của cô, số tiền này đủ để cô sống mười kiếp mà không cần lo lắng. ]

Chu Giảo hơi nhướng mày khi nhìn tin nhắn.

Lúc này, trên người cô có một sức nặng lạnh lẽo, sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo —— Giang Liên đi đến sau lưng cô, từ phía sau ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, nặng nề mυ"ŧ lấy.

Chu Giảo ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đồng tử hơi co lại - Giang Liên đã gϊếŧ người.

Giờ khắc này, cô rốt cục hạ quyết tâm.

Đúng vậy, từ trước đến nay chỉ có Giang Liên mới khiến cô cảm thấy hưng phấn khó tả.

Cô rất rõ ràng, chỉ có Giang Liên mới có thể cho cô kích động như vậy.

Nhưng cô không thể để Giang Liên bóp cổ mình cả đời chỉ vì một kí©h thí©ɧ hão huyền nào đó.

Hợp tác với công ty chẳng khác nào đi lột da cọp.

Nhưng không thử thì làm sao biết được cuối cùng ai sẽ lấy được tấm da hổ đó?

Lúc này, lỗ tai cô hơi tê dại, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt của Giang Liên phả vào tai khiến cô rùng mình một cái.

Hắn hỏi: “...Chứng đói khát đυ.ng chạm, là gì?”

Chu Giảo: “…”

Chết tiệt, suýt chút nữa đã quên mất.