Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tân Nương Của Quái Vật

Quyển 1 - Chương 67: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tựa như cao thủ săn mồi đem con mồi dễ dàng tiếp cận, mặc dù con mồi tạm thời không gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn là bị buộc phải lột da đầu.

Hai mắt Giang Liên dán chặt vào cổ Chu Giảo, biết chỉ cần hắn dùng sức, mặt cô sẽ đỏ bừng thậm chí tím tái.

Nhưng mà hắn không làm điều đó.

Thứ hắn muốn cũng không phải là màu đỏ sắp tàn.

Vậy là gì?

Sắc mặt Giang Liên dần trở nên lạnh lẽo, cảm giác không tìm được đáp án này lại khiến hắn lại cáu kỉnh.

Những ngón tay của hắn từ từ di chuyển từ cổ của Chu Giảo đến mái tóc của cô, và nắm lấy sau đầu cô.

Sát khí, sự cáu kỉnh và cảm xúc sền sệt khó tả bò từ ngực đến đầu ngón tay hắn như kiến, khiến ngón tay hắn tê dại đến mức khó có thể nắm lấy tóc cô.

——Nếu gϊếŧ cô, liệu cảm giác này có biến mất không?

Hắn thờ ơ nghĩ, nhưng lại cúi đầu áp môi mình vào môi cô.

Chu Giảo bối rối trước hành động của hắn.

Hai ngày nay cô đã rất quen với việc hôn hắn, vừa thấy hắn hôn mình, cô lập tức vươn đầu lưỡi quét qua môi hắn.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ đứng im chờ cô đút nước bọt như trước, nhưng lần này, giống như một con rắn săn mồi, hắn nhanh như chớp chộp lấy đầu lưỡi của cô, hung hăng mυ"ŧ lấy.

Chu Giảo bị hắn mυ"ŧ đến đau đầu lưỡi.

Giống như một lữ khách mười ngày đêm khát nước, hắn kéo tóc cô, lăn hầu kết của mình, nuốt nước bọt của cô như đói khát.

Một chút cũng không tha.

Một sợi nước bọt từ khóe môi chảy ra, khóe mắt hắn thoáng nhìn, trên người lập tức mở ra một vết nứt, một cái xúc tu đột nhiên vươn ra đón lấy giọt nước miếng kia.

Chu Giảo bị hôn đến mức khó thở.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi Chu Giảo thở dốc, Giang Liên mới buông cô ra.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay cái lại khẽ lau môi một chút.

Quen nhau một thời gian ngắn, Chu Giảo đã biết hắn chỉ làm hành động này khi hắn rất đói.

Chu Giảo mí mắt giật giật: "???"

Không phải chứ?

Nước bọt của cô gần như bị hút khô, vậy mà hắn vẫn còn thấy đói ư?

--Không phải đói.

Nhưng cũng giống như cơn đói, có một cảm giác bỏng rát mãnh liệt, khiến cổ họng hắn như thắt lại.

Cảm giác tê dại ở gốc lưỡi trước đó đã biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng gần như đáng sợ, dường như chỉ cần hắn nuốt vào là hoàn toàn giải tỏa được.

Giang Liên đặt ngón tay cái giữa môi và nhìn chằm chằm Chu Giảo một lúc lâu với vẻ mặt u ám, như thể đang suy nghĩ về cách đối phó với cô.

Dường như có thứ gì đó đang liên tục giật giật trong không khí, bầu không khí dần trở nên căng thẳng, gần như đông cứng lại.

Một lúc lâu sau, Giang Liên mới lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đợi tôi.”

“…?”

Chu Giảo cảm thấy hôm nay hắn rất kỳ quái, thật không hợp lý, nhưng nghĩ đến hắn không phải là người thì lại yên tâm, vì vậy cô bỏ qua mọi nghi ngờ và ra ngoài đợi hắn.

Gần như ngay khi Chu Giảo bước ra ngoài, những xúc tu bằng thịt ngọ nguậy đã chiếm lĩnh các bức tường, sàn nhà và trần nhà.

Nếu lúc này Chu Giảo nhìn lại, cô sẽ phát hiện những xúc tu này so với trước mặt cô còn đáng sợ gấp mười lần, ngay cả lông mao ở phía dưới cũng trở nên đáng sợ như răng cá mập.

Giang Liên đẩy cửa phòng phẫu thuật ra.

Tạ Việt Trạch đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó sửng sốt:
« Chương TrướcChương Tiếp »