Quyển 1 - Chương 59: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Trong giây tiếp theo, cơ thể cô hơi khựng lại.

Cô cảm thấy lòng bàn tay Giang Liên có một vết nứt, một chiếc lưỡi ướŧ áŧ thò ra từ đó, liếʍ từng ngón tay của cô một chút, không bỏ qua bất kỳ chỗ lõm hay kẽ hở nào.

Như là bao phủ lấy mùi của người lạ trên bàn tay của cô, dường như đang cảnh báo cô không được bắt tay với người khác.

Cái chạm ướŧ áŧ và lạnh lẽo khiến toàn thân cô nổi da gà.

Toàn thân Chu Giảo cứng đờ, sống lưng tê dại, muốn hất tay hắn ra, lại không dám.

Có người khó hiểu nhìn cô, cô chỉ có thể cắn răng nở nụ cười xin lỗi: "...Thật xin lỗi, tôi có..."

Cô vắt óc tìm một cái lý do thích hợp, hồi lâu sau mới nói: "Tôi có chứng đói khát da thịt, không có bạn trai thì không được."

Người xung quanh còn chưa kịp nói gì, Giang Liên đã phản ứng trước - một xúc tu lao ra từ hư không, mang theo hưng phấn chui vào trong tay áo cô.

Chu Giảo không cho rằng hắn sẽ hiểu câu này, thậm chí hắn còn không hiểu tại sao cô lại duỗi chân thì làm sao hắn có thể hiểu câu này được đây? Hắn chỉ là muốn chui vào thôi!

Cô nghiến răng, đè xúc tu xuống, nhét trở lại vào trong vạt áo của Giang Liên.

Những người xung quanh đã hiểu tính cách lập dị của cô, nhưng tỏ vẻ chỉ có người mở chip mới có thể vào phòng giải phẫu.

Chu Giảo căn bản không dám nhìn vào mắt bọn họ, dù sao từ góc nhìn của người ngoài cuộc mà nói, hai tay của cô và Giang Liên như dính chặt vào nhau, lực lượng không thể tưởng tượng được, người bình thường sẽ không nắm tay như vậy.

Chu Giảo đã tốn rất nhiều công sức mới vẽ cho Giang Liên mấy chiếc bánh lớn, cuối cùng cũng dỗ được hắn tạm thời buông tay.

Cô xoa xoa tay đi vào phòng phẫu thuật, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là ảo giác của mình sao, cô luôn cảm thấy thái độ của Giang Liên trở nên rất kỳ quái.

Nếu nói thái độ của hắn đối với cô trước đây là ở đâu đó giữa sát khí và khát vọng, thì bây giờ tựa hồ đã thêm vào một loại chất keo để kết dính sát khí và khát vọng lại với nhau thành một loại thôi thúc mới nguy hiểm và sền sệt.

... Bị mê hoặc bởi mùi của cô, khiến cô đứng trên ranh giới sinh tử nhiều lần, vì vậy đừng có mà thèm ăn, muốn ăn thịt cô đấy nhé?

Chu Giảo càng nghĩ càng sợ hãi.

Lúc này, cô dừng lại, lông mi hơi nhíu lại.

Cô bất ngờ nhìn thấy một người trong "phòng phẫu thuật".

——Tạ Việt Trạch.

Anh ta đang ngồi sau một số màn hình, chơi xếp hình Tetris.

Tốc độ rơi của mỗi khối đã được điều chỉnh nhanh hơn gấp ba lần, nhưng chuyển động của anh ta vẫn dễ dàng xử lý và luôn duy trì vị trí rất thấp.

Chu Giảo cảm thấy nếu cô không đi vào, điểm của anh ta ở góc trên bên trái sẽ đạt đến một con số đáng sợ.

Như nghe thấy tiếng bước chân của cô, Tạ Việt Trạch thả con chuột xuống, để khối lập phương rơi thẳng xuống, quay đầu cười với Chu Giảo và nói: "Thật xin lỗi, Giảo Giảo, là tôi làm chị mất việc."

Chu Giảo không chào hỏi anh ta: “Cậu chưa chết à?”

Tạ Việt Trạch cười khổ: “Tôi có thể giải thích.”

Chu Giảo khoanh tay, làm động tác “mời” một cách thờ ơ và phòng thủ.

Tạ Việt Trạch đứng dậy, đeo găng tay cao su màu xanh lam, ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế da lốm đốm: "Con chip tín dụng của cô bị đóng băng đúng không? Đưa dây kết nối của cô cho tôi, tôi vừa giúp cô mở, vừa nói lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe. "