Quyển 1 - Chương 58: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô càng trở nên kì quái, giống như một loại sền sệt nhớp nháp trơn trượt, chảy trên da thịt cô.

Chu Giảo bị hắn làm cho khϊếp sợ, lúc đi thang máy, cô theo bản năng đứng ở vị trí xa hắn nhất.

Tất nhiên, ngoài đôi mắt của hắn, còn có lý do thói quen.

Rốt cuộc, sáu tháng qua, khi cô gặp Giang Liên ở cục đặc biệt, cô luôn tránh xa hết mức có thể.

Vốn tưởng rằng Giang Liên chỉ là thích mùi của cô, đứng ở đâu cũng không quan trọng, nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại, một cái xúc tu đã túm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh một bóng người.

Giọng nói của Giang Liên vang lên trên đầu cô: “Đừng cách xa tôi quá.”

Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng sức mạnh của xúc tu lại suýt chút nữa bóp chết cô thành hai khúc.

Trên trán Chu Giảo chảy ra mồ hôi lạnh, lông mày khẽ nhíu lại, cái thang máy hư hỏng này của khách sạn nhỏ như vậy, không đến một mét vuông, cho dù cô có đứng dựa vào tường cũng không thể cách hắn quá xa, có cần thiết để phát huy rất nhiều sức mạnh như vậy không?

Trong lòng cô rất muốn đem cái xúc tu này nướng sống, nhưng giọng điệu lại yếu ớt đáng thương:

“... Anh làm đau tôi.”

Lời vừa dứt, xúc tu bên hông cô liền biến mất, tốc độ cực nhanh, giống như chạy trốn.

Giang Liên cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó nói từng chữ: “Tôi không dùng lực.”

Chu Giảo yếu ớt mà xua tay: Quên đi, sinh vật dựa trên carbon chúng tôi quá mỏng manh.

Cửa hàng bẻ chip nhỏ nằm dưới chân cầu cạn, là một nơi có phong cảnh kỳ lạ: lấy cầu cạn làm đường phân cách, một bên là cây cỏ xanh tốt, xe cộ nối đuôi nhau không dứt, những tòa nhà cao tầng xám xịt, một bên là bên cạnh rác chất đống như núi, những lán lụp xụp, mương nước thải xanh thẫm lấp lóa những tia sáng đủ màu dưới nắng.

Chu Giảo tìm thấy chuông cửa, nhấn nó.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ loa: "Ai vậy?"

"Khách hàng."

"Làm ăn gì?"

"Bẻ khóa chip tín dụng."

“5%,” thanh âm kia nói, “Phá giải thành công, chúng tôi được 5% tiền trong card. Đồng ý thì vào, không đồng ý thì cút.”

Chu Giảo thấp giọng chửi thề.

Đúng là hắc điếm.

Cô có 30.000 nhân dân tệ trong thẻ, ngoài đô la Mỹ, còn có một phần là đồng yên mới. Bây giờ đồng yên mới có giá trị hơn đồng đô la, tương đương với việc trả cho gã hai nghìn đô la - sao gã không đi ăn cướp đi?

"Thế nào, nghĩ kỹ chưa?" Thanh âm kia hỏi.

“Được.” Chu Giảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở cửa ra.”

Lúc này, giọng nói của Giang Liên vang lên bên tai cô: “Nếu cô không thích, tôi có thể gϊếŧ bọn họ.

“.....” Chu Giảo thầm nghĩ, đừng có đổ lên đầu ta, ta thấy ngươi chỉ muốn gϊếŧ người thôi, ". . . . . . Đừng làm xằng bậy."

Chu Giảo sợ hắn thực sự sẽ động thủ gϊếŧ tất cả những người này, vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy tay hắn.

Giang Liên nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc, tựa hồ tạm thời bỏ sát khí sang một bên, nhưng khi cô bước vào bắt tay với người bên trong, sát khí lạnh lẽo lại bao trùm căn phòng khiến nhiệt độ xung quanh tăng cao lại giảm xuống đột ngột.

Chu Giảo rùng mình quay đầu lại, quả nhiên hắn đang nhìn chằm chằm vào hai tay cô và người đàn ông đang nắm kia, trong mắt dường như sôi trào địch ý sắp trào ra.

Chu Giảo vội vàng buông tay người đàn ông ra, nắm chặt năm ngón tay của Giang Liên và lắc nhẹ, ra hiệu cho hắn đừng kích động.