Quyển 1 - Chương 57: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Ánh mắt Giang Liên dời xuống, dừng lại trên chân cô.

Chu Giảo thấy đồng tử của hắn co lại rồi giãn ra, như thể một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó đang kéo chúng đến cực hạn.

"Cô ..." hắn nói.

Chu Giảo đột nhiên rất lo lắng.

Nếu như chuyện vừa rồi hắn không bị ảnh hưởng, sau khi bị cô trêu chọc như vậy, ngược lại lại nảy ra những ý nghĩ hỗn độn thì sao?

Cô có mị lực.... lớn như vậy sao?

Nghĩ đến sự mê hoặc của hắn với mùi hương của cô, cô lại trở nên bất an.

Trong lúc nhất thời, cô hoàn toàn quên mất trước đó mình cân nhắc hơn thua như thế nào, chỉ để lại trong lòng một loại kích động kỳ dị.

Giang Liên bị cô mê hoặc, khiến cô rất phấn khích.

——Ngay cả khi sự mê hoặc của hắn được trộn lẫn với ác ý, sát khí và ham muốn nguy hiểm.

Có lẽ, cô thật sự có thể thử tiến vào trong não hắn, kích hoạt tế bào thần kinh của hắn, có thể tìm ra điểm yếu của hắn...

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Giang Liên đã hỏi: "Tại sao cô lại dùng chân chạm vào tôi?"

“…” Chu Giảo lạnh lùng nói: “…Anh có theo tôi không.”

Giang Liên gật đầu.

Chu Giảo ngay lập tức quay người xuống giường và đi vào phòng tắm, sau khi thổi bay tất cả các xúc tu, cô đóng cửa kính mờ và bật vòi hoa sen.

Tiếng nước vang lên.

Giang Liên vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Giảo.

Vẻ mặt của hắn không có gì khác thường, nếu nhìn kỹ mới phát hiện ra, đầu và cổ hắn tạo thành một góc rất kỳ dị, chỉ có con rối mộng mới có thể vặn vẹo đầu như thế này.

Giang Liên thực hiện hành động này hoàn toàn trong tiềm thức.

—— Ánh mắt của hắn không thể tách rời khỏi Chu Giảo.

Đặc biệt là sau khi Chu Giảo chạm vào chân hắn, hắn càng không thể rời xa cô.

Hắn không biết ý định làm này của cô, cũng không biết hành động này có gì hấp dẫn. Nhưng là, hắn không thể rời mắt.

Kính mờ trong phòng tắm nhanh chóng bị nước nóng bốc khói, không thấy bóng dáng ai, chỉ có ánh đèn ướt sũng nhỏ giọt.

Tiếng nước này, hơi nóng này, ánh sáng này.

Nó cũng khiến hắn không thể rời mắt.

Vô số xúc tu quấn quanh phòng tắm, duỗi ra vặn vẹo, dần dần trở nên mỏng manh như tơ nhện, muốn chui vào, lau sạch hơi nước trên kính, lại bởi vì một loại lực cưỡng chế nào đó mà tức giận lui ra ngoài, chỉ có thể ngửi thấy hơi thở từ bên trong tràn ra mép cửa.

Chúng nó muốn nhìn cô.

——Ngươi không cho phép bọn ta ăn cô ta, ngửi cô ta hoặc chạm vào cô ta trong một thời gian dài rồi.

——Bây giờ, bọn ta thậm chí không thể nhìn cô ta nữa ư?

Giang Liên không nói.

Hắn đứng dậy, cởi chiếc áo khoác trên móc, mặc vào, chậm rãi cài khuy khuy áo.

Trên tường là một tấm gương trường thọ được dán bằng giấy dính, xung quanh là đèn neon màu đỏ đậm và xanh nhạt. Chiếc gương trầy xước phản chiếu hình dáng của hắn, cao lớn, nghiêm nghị và lạnh lùng.

—— Tầm mắt của hắn giống như giấy dính trên tường bẩn, dán chặt vào cửa phòng tắm cách đó không xa.

Giang Liên không thèm ngước mắt cài khuy khuy tay áo, tùy ý niết các xúc tu cách phòng tắm gần nhất mấy thước, ý là —— không được.

-

Chu Giảo cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau khi tắm xong.

Cô cột tóc lại, mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Trước sự ngạc nhiên của cô, tất cả các xúc tu trong phòng đều biến mất, như thể chúng chưa từng ở đó.

Giang Liên đang đứng ở cửa đợi cô.