Quyển 1 - Chương 55: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Thêm vào đó, hắn vẫn còn trong tâm trí cô.

Mặc dù hắn hoàn toàn không biết cách sử dụng một con chip để điều chỉnh hoạt động điện của các tế bào thần kinh, nhưng việc bị xâm chiếm bởi một con quái vật đáng sợ vô danh và không thể kiểm soát được trong não cô đã là một sự kí©h thí©ɧ cực kỳ mãnh liệt.

Ah, cô thật là quái thai.

Chỉ có một kẻ lập dị như cô mới cảm thấy thú vị khi chia sẻ bộ não với những sinh vật không phải con người.

Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, cô nhận ra rằng việc giành lại thế chủ động không phải là không thể.

Mặc dù cô không muốn phát triển thêm những mối quan hệ kỳ lạ với Giang Liên, nhưng cô không ngại để hắn trải nghiệm sự bẩn thỉu và nham hiểm của thế giới loài người.

Chỉ cần tưởng tượng, một con quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm, trước khi đến thế giới loài người, đã ngủ trong khu vực siêu vực thẳm sâu, không có hành vi nào khác ngoại trừ ăn uống.

Đối với một sinh vật thần bí và mạnh mẽ như vậy, các tế bào thần kinh của hắn đột nhiên được kích hoạt, hắn sẽ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ như một cơn bão trên biển, hắn sẽ nghĩ gì?

Hắn sẽ thể hiện biểu cảm gì trên khuôn mặt luôn thờ ơ với mọi thứ?

Sốc?

Bối rối?

Hay là... n

Sợ hãi khi cho rằng mình sắp chết?

Chỉ nghĩ đến đó, Chu Giảo đã cảm thấy nội tạng sôi sục.

Nhưng cô là một người thận trọng, sau khi suy nghĩ một lúc, cô đã kìm nén sự xúc động này.

Xét cho cùng, xét từ các loại hành vi của Giang Liên, hắn sẽ khϊếp sợ là thật sự, sẽ mê hoặc là thật sự, sau khi khϊếp sợ cùng mê hoặc …… Phỏng chừng sẽ nghiện cũng là thật sự.

Cô không cần thiết phải tìm phiền toái.

Chu Giảo quyết định sử dụng phương pháp cũ để đối phó với Giang Liên.

Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười phục tùng: "...Bác sĩ Giang, thoát khỏi kết nối và nói chuyện thực tế với tôi, được không?"

Giang Liên không có hứng thú với việc chia sẻ chip, sở dĩ hắn tiến vào là bởi vì hắn không thích Chu Giảo quá tập trung vào một thứ.

Ác mộng không được.

Xúc tu không được.

Người lạ ở phía bên kia Internet, càng không được.

Cô là của hắn.

Mái tóc của cô, lông mày của cô, đôi mắt của cô, sống mũi của cô, đôi môi của cô, nước bọt của cô, mồ hôi của cô, pheromone của cô... không khí xung quanh cô, dấu vân tay mà cô vô tình để lại đều là của hắn.

Ngay cả nỗi sợ hãi của cô, cũng là của hắn.

Hắn không thích cô khϊếp sợ những thứ khác.

Hắn thích cách cô tràn đầy năng lượng và động não hơn. Loại này khiến cô thơm hơn.

Giang Liên nhìn chằm chằm vào Chu Giảo, con ngươi phía sau mắt kính dần dần co lại cho đến khi chúng tạo thành một đường thẳng đứng mà con ngươi loài người không thể nào làm được, chúng sắc bén và cổ quái, lộ ra một loại tham lam đáng sợ mà chỉ có dã thú mới có.

Hắn đang rất cáu kỉnh và không hài lòng với tình hình hiện tại.

Hắn muốn cô nhìn mình —nhưng cô đang nhìn hắn.

Hắn muốn cô ở lại bên cạnh hắn —— nhưng cô vẫn đang nằm trên xúc tu của hắn, thậm chí còn cọ má vào nó vài phút trước, khiến cổ họng và ngực hắn có chút ngứa ran cho đến tận bây giờ.

Cô đã làm những gì hắn muốn.

Nhưng chưa đủ.

Vẫn không đủ.

Hắn muốn gì nữa?

Hắn có thể nhận được gì khác từ cô?

Cảm giác cáu kỉnh trở nên mạnh mẽ hơn và ý muốn gϊếŧ thứ gì đó lại xuất hiện.