Trái tim của Chu Giảo đập điên cuồng, cô rất sợ hắn sẽ nói những lời nhảm nhí.
Hôn hắn đã đủ quỷ dị rồi, cô không muốn phát triển thêm một mối quan hệ thậm chí còn quỷ dị hơn với hắn.
Chỉ nghe thấy Giang Liên nói: "Nó khiến tôi rất khó chịu, tôi muốn gϊếŧ cô."
"..."
Nghe những lời này, Chu Giảo thở phào nhẹ nhõm.
Không sao, không sao, chỉ muốn gϊếŧ cô thôi.
Có điều, vẫn là câu nói kia, nếu như cô có thể tùy ý khống chế mùi của mình, việc đầu tiên cô cần làm chính là khống chế hắn thống trị thế giới, mà không phải ở chỗ này đóng vai thấp hèn.
Thật đáng tiếc khi những lời này không thể nói ra.
Nói ra phỏng chừng hắn cũng không hiểu.
Chu Giảo chỉ có thể nở nụ cười ngọt ngào với hắn: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Giang Liên đứng thẳng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn nụ cười của cô.
Có lẽ việc đồng ý hợp tác với cô là một quyết định sai lầm.
Cô thực sự quá thơm.
Như một sợi dây không thể đứt, siết chặt lấy cổ hắn.
Hắn không thích cảm giác bị gò bó.
Một sát khí cuồng bạo dâng lên trong lòng.
Một giọng nói vang lên trong sâu thẳm ý thức: Gϊếŧ cô ta, sự ràng buộc sẽ được giải phóng.
Sợi dây quanh cổ hắn cũng sẽ biến mất.
Hắn sẽ không còn bị cám dỗ bởi bất cứ điều gì, cũng sẽ không bị điều khiển bởi bất cứ điều gì.
Giang Liên nhìn Chu Giảo không chớp mắt, ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng đến ngạt thở.
Sau lưng hắn, có một cái khe hở đóng mở — mỗi một lần mở ra, đều có thể nhìn thấy những xúc tu màu tím đen điên cuồng vặn vẹo, mang theo sát ý cực kỳ đáng sợ.
Trong nháy mắt.
Chu Giảo cảm thấy lạnh cả người, nổi da gà.
Mẹ nó, cái đồ chó này thật sự muốn gϊếŧ cô!
Mặc dù hắn đồng ý hợp tác với cô, nhưng hắn không hiểu ý nghĩa của việc giữ lời hứa, hắn có thể phá vỡ lời hứa và gϊếŧ cô bất cứ lúc nào.
Chu Giảo hiểu suy nghĩ của hắn.
Dù sao, nếu cô nhất thời hứng khởi đồng ý hợp tác với lũ kiến, thì cô cũng sẽ không thực sự hợp tác với lũ kiến đến cùng.
...Nhưng tiền đề là, cô không phải là con kiến đó.
Một bộ đếm ngược vô hình dường như sáng lên giữa không trung, thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Chu Giảo ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh ứa ra từng hạt to, trong nháy mắt ướt đẫm cả lưng.
Mặc dù xung quanh không có thay đổi gì, nhiệt độ cũng không giảm xuống, nhưng Chu Giảo rất chắc chắn, một khi Giang Liên cho rằng mình không cần sống, cô liền sẽ chết, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Thuyết phục hắn không gϊếŧ chết cô, căn bản không thể thực hiện được, hắn căn bản không quan tâm cô nói cái gì.
Không phải là không hiểu, mà là hoàn toàn không quan tâm.
Hắn quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức nhắm mắt làm ngơ trước mọi sự thay đổi.
Bị mắc kẹt trong cơ thể của "Giang Liên" thì sao?
Hắn biết xã hội loài người không có gì có thể làm tổn thương mình, vì vậy trong sáu tháng qua, hắn không hề tìm hiểu lý do tại sao mình lại lên bờ, cũng không nghĩ đến việc quay trở lại đáy biển, cứ như vậy chỉ sống với tư cách là Giang Liên.
Chỉ có sinh vật mạnh mẽ vượt xa con người mới có thể có loại tự tin này để đối mặt với tình huống.
Cô muốn tự cứu mạng mình, dùng lý trí của con người cũng không thuyết phục được hắn.
Cô chỉ có thể...
Chu Giảo nghiến răng, vươn tay nắm lấy gáy hắn, ấn đầu hắn vào một bên cổ cô!