Chương 22: Ngoại Truyện: Kiếp Trước Kiếp Này 2

“Ngươi không được có chuyện gì, cũng không được xa ta!”

“Không xa, mãi mãi cũng không xa người.”

Hai giọng nói hứa hẹn, thêm tráng cảnh thiếu niên trên người dính đầy máu mà ôm lấy một người vào lòng, cứ liên tiếp lập đi lập lại trong đầu Hoa Kiêu, tựa như cơn ác mộng khiến nàng hốt hoảng bừng tỉnh.

Nàng đầu tiên cảm nhận đôi mắt mình ướt đẫm, hai nước mắt chảy dài, tiếp đến là sự chua xót dưới đáy lòng dâng cao, cuối cùng nàng không nhịn được nữa òa khóc, hoàn toàn không chú ý đến Hoa Quân bên cạnh lo lắng bất an.

Nghe tiếng muội muội nhà mình khóc lóc bi thương, Hoa Quân bất đắc dĩ hỏi: “Kiêu nhi, muội làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Kiêu nhi, rốt cuộc muội bị sao, mau nói cho huynh biết...” Y vừa nói vừa ôm lấy nàng, lòng có muôn vàn âu lo cùng hối hận.

Đúng, đáng lẽ y không nên đồng ý thỉnh cầu của muội muội rằng cho muội ấy tham gia săn bắn lần này, vốn dĩ nơi đây chẳng hề phù hợp với một tiểu cô nương mềm yếu, nhưng y càng khó hiểu vì sao muội muội nhất quyết muốn đi, để rồi xảy ra chuyện ngất xỉu như vừa nãy.

Chẳng lẽ?!

Hoa Quân tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, vội vã cúi đầu thăm dò Hoa Kiêu: “Kiêu nhi, có phải muội nhớ lại không? Chuyện năm đó đi săn thỏ cùng Mặc Ôn.”

Câu nói từ Hoa Quân, như nguồn kích phát Hoa Kiêu, chốc lát nàng hét lên một cách tuyệt vọng, giãy giụa khỏi vòng tay y, sau cùng giở khóc giở cười trả lời: “Ca ca, tại sao lúc ấy huynh lại kêu muội thay huynh đi gặp Mặc Ôn chứ? Vì cái gì nhất thiết là muội!”

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, mỗi một lần bất ngờ xảy ra đều làm tâm trí nàng hỗn loạn, không sai, nàng quả thực nhớ về kí ức ngày xưa, thuở chàng là thiếu niên, còn nàng là tiểu cô nương chưa hiểu thế sự. Hôm ấy ca ca bệnh nặng, nhờ cậy nàng đóng giả huynh ấy để ra ngoại thành với Mặc Ôn.

Thay thế ca ca đi cùng chàng săn thỏ, tới cuối lại bị hắc y nhân truy sát, may mắn đại nạn không chết, cơ mà đáng lẽ hai người trải qua hoạn nạn sinh tử như vậy thì sẽ có nhau, nhưng không, trời cao trêu người, bí mật này được quá khứ chôn vùi, không kẻ nào nhớ tới, chẳng hề có ai nhắc đến.



Một điều quan trọng nhất chính là lời hứa nàng nói khi xưa làm Mặc Ôn ghi nhớ đến bây giờ, nguồn gốc gây nên mọi đau khổ cả ba người đang gánh chịu này.

Ha ha.

Hoa Kiêu đau khổ rơi lệ, vô thức nghĩ đến tháng năm kiếp trước, bởi vì một câu hứa của bản thân mà trở thành thế thân, không hơn không kém, quả thực nực cười.

Hoa Quân bên này trông nàng phản ứng khổ sở đến quá sức tưởng tượng, y hoang mang vội vàng mở miệng trấn an: “Kiêu nhi không sao mà, chuyện này Mặc Ôn không biết, huynh mãi mãi giữ kín, sẽ chẳng liên lụy tới muội nữa.”

“Vậy huynh nói cho muội biết, làm sao phải giấu Mặc Ôn? Nếu để Mặc Ôn biết rõ thì chuyện gì xảy ra với muội?” Hoa Kiêu đột ngột ngẩng đầu lên hỏi, vẻ mặt thiếu nữ buồn bã xen lẫn phức tạp đập vào mắt Hoa Quân, khiến y chột dạ.

Y phải nói làm sao? Nói rằng năm đó Hoa phủ bị Hoàng Hậu trước kia đe dọa rồi mua chuộc để giữ kín chuyện này đi, nói phụ mẫu bọn họ tham hư vinh nên giấu giếm tất thảy. Phần y vì tiền đồ tương lai mình được theo chân Đại tưởng quân mà cũng đổi trắng thay đen, lừa gạt Mặc Ôn, lừa muội muội, tự nhận là người cùng Mặc Ôn trải qua sinh tử.

Có lẽ nếu năm xưa y và Hoa phủ không lừa dối, hôm nay muội muội và Mặc Ôn có thể thành đôi, y hiện tại chẳng phải khó xử làm gì.

Nghĩ nghĩ Hoa Quân càng ngày khó nói, đối diện sự chờ mong từ người muội muội, y im lặng quay đầu né tránh, Hoa Kiêu thấy thế thì nở nụ cười chua chát cất tiếng: “Muội không nghĩ rằng có ngày người muội tin tưởng nhất cũng né tránh muội.”

Hoa Quân nghe liền đau lòng, ánh mắt hoen đỏ nhìn nàng, rốt cuộc đành tâm đáp: “Muội nghỉ ngơi đi, chuyện này đến đây thôi.” Y nói xong đứng lên, đi ra mở cửa, nào ngờ mở cửa ra lại phát hiện Mặc Ôn từ bao giờ đứng ở cửa.

Y kinh ngạc, Hoa Kiêu ngước lên nhìn, nàng ở thời điểm Mặc Ôn chưa phản ứng, nhếch môi nói: “Thái tử, nghe lén người khác nói chuyện không phải hành vi tốt đẹp.”

“Ta không tốt đẹp, chẳng phải do các người không tốt đẹp với ta trước sao.” Mặc Ôn lạnh lùng châm chọc, chàng xoay người rời đi, trước khi đi không quên bổ xuống một câu: “Hoa Quân, ngươi kêu muội muội tốt của ngươi chuẩn bị đi, bốn tháng sau bản thái tử rước nàng về phủ.”



“Thái tử! Không thể được, thái tử hãy suy nghĩ lại.” Hoa Quân trợn mắt, bản năng đuổi bám theo Mặc Ôn, hoàn toàn không chú ý Hoa Kiêu ở phía sau lạnh nhạt nhìn họ.

Cuối cùng số phận nàng vẫn là rơi xuống tay chàng một lần nữa.

...

Tin tức Thái tử Mặc Ôn nạp muội muội Hoa tướng quân làm thϊếp truyền khắp Kinh Thành, trong lúc thiên hạ bàn tán xôn xao thì Hoàng thượng cũng truyền ý chỉ gọi Mặc Ôn vào cung dò hỏi.

Hoàng Cung.

Mặc Ôn quỳ gối dưới đất, Hoàng thượng ngồi ở trên cao, ông cau mày hỏi: “Mặc Ôn, có phải trẫm quá chiều ý con, nên con mới tùy hứng làm càn, mặc kệ đúng sai hay không!”

Mặc Ôn mặt không đổi sắc, chậm rãi hỏi: "Nhi thần chỉ muốn thành gia lập thất, không biết đã phạm sai ở đâu mà phụ hoàng nói như vậy?"

“Cái gì gọi là thành gia lập thất? Chứ không phải vì con không có được Hoa Quân, con liền lấy muội muội hắn ta à, Mặc Ôn, đây là lần cuối trẫm nhắc con, quên Hoa Quân đi, càng đừng nghĩ trẫm đồng ý hôn sự này, bởi Hoa Kiêu không xứng làm thái tử phi.” Hoàng thượng trầm giọng phản đối những gì Mặc Ôn làm.

Chàng nghe xong không mặn không nhạt đáp trả: “Phụ hoàng, sự kiện năm đó nhi thần bị thích sát, người cùng nhi thần trải qua vốn dĩ là Hoa Kiêu, ngày nay lấy nàng vì muốn bù đắp hết thảy sự nhầm lẫn trước kia. Phần nàng có xứng với vị trí thái tử phi hay không, thì phụ hoàng hãy tự hỏi bản thân lúc trước, người đã từng đưa một cung nữ lên làm hoàng hậu một quốc mà.”

Bị nhắc đến chuyện cũ, Hoàng thượng lập tức đen mặt, “Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể đem ra so sánh!”

“Đúng vậy, nhi thần hồ đồ rồi, rõ ràng một kẻ là cung nữ rửa chân, không có liêm sỉ mà trèo lên long sàn, Hoa Kiêu chí ít là tiểu thư khuê các, xuất thân quyền quý, nàng trong sạch đàng hoàng hơn rất nhiều.” Mặc Ôn nhẹ nhàng tuôn từng câu, mỗi một câu rơi xuống đều chạm điểm đau nhất của Hoàng thượng.

Chỉ chốc lát khiến ông run lên, tay nắm thành quyền giận dữ quát lên: “Đủ rồi, chẳng phải trẫm đã đầy ả vào lãnh cung suốt mấy năm đến giờ đó thôi, con tại sao cứ chấp nhất chuyện cũ không buông thế hả?”