- Chắc hài nhi và Nhương Thư chẳng có duyên nợ. Thứ nhất là y quá số tuổi mà Bố Y Thần Toán đã bói. Thứ hai, ngay lúc sơ ngộ, hài nhi đã lỡ lời khiến y giận dữ.
Nhưng mọi việc chưa ngã ngũ thì đầu tháng chín Nhương Thư lặng lẽ bỏ đi để lại phong thư :
“Điền trang chủ nhã giám!
Năm xưa, vãn sinh vô tinh ăn lầm loài Nấm Quỷ, tuy nội lực bản thân tăng tiến vượt bậc nhưng vãn sinh sẽ không thọ quá ba năm nữa. Do vậy, kẻ hèn này đành phụ lòng yêu thương của Trang chủ và các tiểu thư. Ngàn vạn lần cúi xin chư vị lương thứ cho.
Nhương Thư bái bút!”
Ba mỹ nhân khóc vùi như cha chết, còn Ngọc Trâm lén gạt lệ trở lại khuê phòng!
Vài ngày sau, Hổ Hồng Nhan đến tìm Thiết Kình Ngư Tào Ưng, nghiêm nghị nói :
- Tiểu muội muốn nhờ đại ca hộ tống đi tìm Tần công tử!
Tào Ưng trợn tròn đôi mắt, gãi đầu đáp :
- Thế mà tại hạ tưởng cô nương chán ghét gã họ Tần? Không ngờ chính đại tiểu thư mới là người nặng tình nhất.
Ngọc Trâm hổ thẹn nhăn mặt :
- Tào đại ca có đi không thì bảo?
Tào Ưng cười khà khà :
- Đi chứ! Ăn chực mãi cũng có ngày phải trả nợ!
Thế là mờ sáng mùng sáu, hai người âm thầm rời trang. Đến trưa, Điền Uyển Xuân sang thăm chị cả, phát hiện tờ hoa tiên trên gối, liền chu tréo lên.
Ba nàng hậm hực trách móc Ngọc Trâm chơi trò phỗng tay trên, nằng nặc đòi đi cả! Điền trang chủ liền trấn an :
- Các con hãy cố chờ thêm một thời gian nữa! Ta đã thỉnh giáo Sơn Đông đại thần y, biết rằng Nhân sâm ngàn năm có thể cứu mạng Nhương Thư. Đơn đặt hàng đã được gửi đi Liêu Đông và Cao Ly, chỉ vài tháng là có tin! Nay ba đứa ngươi đều thân thiết với Nhương Thư, chỉ mình Trâm nhi là còn xa cách. Nếu nó tìm được Tần công tử, kề cận gây tình cảm, sau này cùng chung thuyền chẳng vui hơn sao? Vả lại chẳng lẽ các ngươi lại nhẫn tâm bỏ lão phu cô quạnh một mình?
Ba nàng con gái đang yêu nghe hữu lý nên đồng ý ở lại. Tuy nhiên, Uyển Xuân đã giao hẹn :
- Sau ba tháng nữa, nếu không có Thiên Niên Tuyết Sâm thì bọn hài nhi sẽ đi tìm chàng đấy!
Điền lão phì cười mắng yêu :
- Đúng là nữ nhi ngoại tộc, vì trai mà quên cả cha già.
Môn khách quá nhiều nên không ai để ý rằng cùng mất tích một lượt với Nhương Thư là một lão già gầy gò, trầm lặng, tên gọi Quách Tàn Bôi. Họ Quách tuổi độ năm mươi bốn, gương mặt thanh tú, trán cao, mắt sáng nhưng sắc diện u ám, sầu héo như mang trong lòng nỗi khổ vời vợi. Lão đến nương náu Điền gia trang từ buổi đầu xuân, ăn ít uống nhiều, ai chọc ghẹo cũng chỉ cười trừ.
Cuối canh tư sáng mùng hai tháng chín, khi Nhương Thư bỏ lại con ngựa gầy, vác hành lý vượt tường, thì đυ.ng độ Quách Tàn Bôi. Lão cũng mang theo tay nải bằng vải cũ mèm, cứ như là đã được Nhương Thư rủ theo vậy. Họ Quách mỉm cười :
- Lão phu sợ công tử đi một mình buồn chân nên tháp tùng cho vui!
Nhương Thư lấy làm lạ nhưng vẫn hiền hòa đáp :
- Cảm tạ Quách lão! Đúng là độc hành thì buồn thực!
Hai người giở khinh công chạy một mạch, đến bình minh thì đã rời xa cửa Tây thành Tế Nam được vài chục dặm.
Thấy bên đường có phạn điếm mở sớm, Nhương Thư nói :
- Mời Quách lão vào quán dùng điểm tâm!
Ăn xong, Nhương Thư nghiêm nghị hỏi :
- Tôn giá chủ tâm đi theo tại hạ chắc là có điều muốn chỉ giáo?
Quách Tàn Bôi uống cạn chung rượu, gật đầu xác nhận và hỏi lại :
- Phải chăng công tử là truyền nhân của Phật Đăng Thượng Nhân chùa Phật Quang?
Nhương Thư giật mình hoang mang, không ngờ lão già vô danh này nhận ra tuyệt học Ngũ Đài sơn! Sư phụ của chàng ít khi xuất thủ chốn đông người, chỉ âm thầm tìm đến chỗ kẻ đại ác ma giáo huấn, cho nên mấy ai được mục kích pho Phật Đăng kiếm pháp, trừ những nạn nhân.
Chàng cau mày đáp :
- Vì sao tôn giá biết?
Sắc diện Quách Tàn Bôi tươi tắn lên, cười khà khà đáp :
- Mười ba năm trước, khi lệnh sư trên đường đi Tứ Xuyên thì gặp lão phu thọ trọng thương nằm ở bìa rừng. Thượng nhân liền cho uống linh đan và truyền công cứu mạng già này! Hôm đó công tử cũng có mặt, sao lại vội quên?
Nhương Thư đã nhớ ra, mừng rỡ nói :
- Đúng rồi! Sau này gia sư kể rằng tôn giá tung hoành đất Thục với biệt danh Dạ Quân Tử! Ký ức tôn giá quả là đáng khâm phục, nhận ra cả một đứa bé sau mười mấy năm xa cách.
Quách Tàn Bôi cười mát :
- Nào có khó gì! Công tử có đôi tai Phật, trong vành tai lại điểm nốt ruồi son!
Nhương Thư ngượng ngùng hỏi lại :
- Tai nào vậy?
Họ Quách cười ngất :
- Không lẽ công tử chẳng hề để ý đến dung nhan của mình?
Nhương Thư cười trừ :
- Quả đúng thế! Tại hạ rất ít khi soi gương.
Quách Tàn Bôi hỏi thăm về lễ mai táng và nhập tháp của Phật Đăng Thượng Nhân rồi tư lự nói :
- Lão phu tuy là người của Hắc đạo nhưng vẫn còn giữ được chút lương tâm, lòng không hổ thẹn với đất trời. Mong công tử cho phép lão phu đem chút sức già theo hầu hạ!
Nhương Thư không đáp mà lại hỏi :
- Vì sao tôn giá lại rời đất Thục, lưu lạc đến tận đây?
Quách Tàn Bôi biến sắc, thở dài thườn thượt :
- Ba năm trước, lão phu đột nhập một trang viện trong thành Quảng Nguyên, cạnh bờ sông Giang Lăng, không ngờ đấy lại là tư gia của vợ bé Bang chủ Hồng Kỳ bang Vương Thiên Bảo. Khi lão phu vào đến hậu viện thì thấy họ Vương đã bị đâm chết, nằm trên giường. Sợ vạ lây, lão phu chuồn ngay, nhưng lại bị bọn tuần tra phát hiện, tuy đào thoát được nhưng tình ngay lý gian nên bị Hồng Kỳ bang truy nã ráo riết, phải bỏ xứ mà đi!
Nhương Thư nhíu mày :
- Thế tôn giá có nghi ngờ ai là thủ phạm hay không?
Quách Tàn Bôi quắc mắt đáp :
- Không phải chỉ nghi ngờ mà còn biết chắc ả tiểu thϊếp kia là hung thủ. Lão phu thấy rõ ả lén lút rời khỏi hiện trường. Sau này, lão phu đã điều tra ra thị trước đây từng khét tiếng ở Hồ Nam với cái tên Tống Phong mỹ nhân Chúc Miên Thu!
Nhương Thư là kẻ đọc sách tất phải biết hai chữ Tống Phong kia ám chỉ tính dâʍ ɭσạи, lẳиɠ ɭơ. Nó xuất phát từ hai câu thơ :
Chỉ nghinh nam bắc điểu
Diệp tống võng lai phong!
Dịch :
Cành đón chim nam bắc
Lá tiên gió lại qua!
Chỉ có bọn kỹ nữ mới thường đón đưa như thế!
Chàng đã rõ hoàn cảnh của Quách Tàn Bôi, hiểu rằng lão đã quá chán ngán cảnh lẩn trốn, sợ sệt, muốn theo chàng ngang dọc. Bản lãnh của chàng sẽ bảo vệ được lão ta trước Hồng Kỳ bang!
Bởi thế, Nhương Thư vui vẻ nói :
- Tôn giá muốn đồng hành với tại hạ thì phải khuất tất nhận Thư tôi làm em đấy!
Quách lão hoan hỉ đáp ứng :
- Có được gã tiểu đệ anh hùng cái thế như công tử thì Quách mỗ chết ngay cũng vẫn vui! Vả lại, lệnh sư tuổi tác còn cao hơn gia sư, chúng ta xưng hô huynh đệ là chí phải!
Lão hồ hởi nâng chén mời đứa em kết nghĩa :
- Lễ nghi chỉ là hình thức, chúng ta chỉ cần một chung rượu để đất trời chứng giám cho tình nghĩa gắn bó không rời, sống chết có nhau!
Lão đổ một chút xuống đất, Nhương Thư cũng làm theo. Hai người uống cạn, nhìn nhau cười, ánh mắt ấm áp ân tình!
Dạ Quân Tử hỏi về ẩn tình trong cuộc chiến với sứ giả Tứ Phạn Thiên cung, được Nhương Thư kể rõ. Nghe xong, lão nghiêm giọng :
- Tần hiền đệ! Võ nghệ lão phu tuy không bằng ngươi nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn thì có thừa. Mong hiền đệ hãy chú ý đến những thiển kiến của già này!
Nhương Thư vội đáp :