Tần Nhượng Thư

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Điền Đông Giám có chức danh là hậu duệ của Điền Văn có gia thế tương tối trong chốn quan thương. Trước đó hắn là học trò nghèo tưởng chừng vô dụng. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ! Đó chính là có mấy ch …
Xem Thêm

Người trong kiệu có vẻ hài lòng trước số vàng lớn lao ấy, hòa hoãn nói :

- Điền thí chủ bận tâm chăm sóc cho con cái nên bổn tiên cũng thể tất, nhưng theo qui định của tiên giới thì phải có người tài giỏi đi thay! Điều kiện này đã được truyền bá rộng rãi khắp võ lâm suốt ba chục năm qua, bổn tiên không thể tùy tiện phế bỏ được!

Điền Đông Giám thiểu não van xin :

- Mong sứ giả thương tình nhận mười vạn lượng mà hoãn cho mười năm!

Quần hùng chấn động, tự hỏi rằng Tứ Phạn Thiên có vì số vàng khổng lồ kia mà phá quy củ hay không?

Nhưng lão sứ già đã giận dữ quở trách :

- Bổn cung là tiên giới, xem vàng bạc như vật vô dụng, chỉ là cách biểu lộ lòng thành của người mới đến! Ngươi tưởng có thể mang tài sản ra mà mặc cả được sao? Bổn nhân thực hiện đúng quy củ, chỉ nhận hai vạn lượng nếu có người thay đủ tư cách!

Trong đám người đông đảo đứng chung quanh kia, có ai đó phẫn nộ chửi đổng :

- Mẹ kiếp! Lão ỷ mình già cả, luyện võ mấy chục năm, ai mà địch lại, lão mà ở tuổi bốn mươi thì Tào mỗ đánh chết tươi ngay!

Người phát ngôn chính là Thiết Kình Ngư Tào Ưng, đệ tử phái Vương Ốc, năm nay tròn tứ thập, nổi tiếng ngang tàng, chẳng biết sợ là gì! Ngoài tài bơi lội như cá, Tào Ưng còn giỏi kiếm pháp, đứng đầu trong đám cao thủ trung niên!

Nãy giờ quần hùng rất tức giận trước hành vi bá đạo của Tứ Phạn Thiên cung, may được Thiết Kình Ngư khơi mào liền xôn xao hẳn lên, thi nhau chửi rủa Tứ Phạn Thiên cung.

Lão sứ giả nổi lôi đình, quát vang :

- Câm ngay! Kẻ nào còn dám xúc phạm đến Tứ Phạn Thiên cung thì Điền gia trang sẽ gánh hết hậu quả đấy!

Điền Đông Giám vội vái dài, xin mọi người im lặng cho. Nhưng có một người không nghe, vẫn mở miệng nói :

- Tại hạ xin được đi thay Điền trang chủ, mong sứ giả chỉ giáo cho vài chiêu!

Quần hùng ồ lên kinh ngạc khi thấy chàng trai hiền lành họ Tần đủng đỉnh bước ra. Họ đều biết chàng được sự sủng ái của các cô gái nhà họ Điền, nhưng phỏng có ích gì khi phải đi ngay đến Tứ Phạn Thiên cung nộp mạng?

Dẫu sao, hành động dũng cảm này cũng khiến mọi người ngưỡng mộ, vỗ tay cổ vũ. Ba nàng con gái của Điền Đông Giám cảm kích trước sự hy sinh của Tần Nhương Thư, chạy đến quì xuống đất lạy chàng như tế sao và khóc nức nở.

Nhương Thư cúi xuống đỡ ba nàng lên, hòa nhã nói :

- Tam vị tiểu thư chớ có bi lụy, mạng của tại hạ rất lớn, dẫu có lọt vào Tứ Phạn Thiên cung cũng chẳng hề hấn gì!

Điền Bạch Cúc gạt lệ nói ngay :

- Tiểu muội sẽ cùng công tử đi đến Tứ Phạn Thiên cung, có chết thì chết chung!

Lời thổ lộ chân tình này đã khiến Nhương Thư cảm động, vòng tay đáp :

- Tại hạ hổ thẹn vì không xứng đáng với lòng ưu ái của tam tiểu thư!

Uyển Xuân phụng phịu xen vào :

- Tiểu muội cũng đi nữa!

Mã Lan không nói gì nhưng đôi mắt nhung huyền kia đã thay lời. Thiết Kình Ngư nóng ruột trước cảnh biệt ly ướŧ áŧ, lê thê, thét lớn lên :

- Này Tần lão đệ, ngươi có đánh hay không thì bảo, bọn ta mỏi cổ rồi đấy!

Nhương Thư vội vã bước đến trước cỗ kiệu, trước tiên vái chào Điền Đông Giám :

- Vãn sinh Tần Nhương Thư bái kiến Trang chủ!

Điền lão vái trả rồi buồn rầu nói :

- Công tử còn trẻ hà tất phải liều mạng! Lão phu vô cùng cảm kích nhưng không thể lãnh thụ mối ân tình này được!

Chợt lão nghe tiếng truyền âm :

- Trang chủ yên tâm! Vãn sinh đã có cách giải nguy mà chẳng ai phải đến Tứ Phạn Thiên cung!

Dù bán tình bán nghi nhưng chút hy vọng đã bùng lên, Điền lão thở dài lui ra sau, để mặc ân nhân hành động. Nhương Thư quay sang nói với người trong kiệu :

- Mời tôn giá bước ra!

Màn kiệu vén lên, xuất hiện một lão đạo sĩ áo đen, râu tóc pha sương, mang mặt nạ bằng đồng mỏng rất tinh xảo.

Đồng diện kia chỉ che hết phần mũi, để lộ cái miệng rộng với đôi môi mỏng thâm sì. Lão ta lặng lẽ quan sát Nhương Thư rồi bảo :

- Cốt cách của Tần thí chủ rất khá, bổn tiên nhân quả không nỡ gϊếŧ đi!

Nhương Thư cười mát, hỏi lại :

- Tôn giá đứng hàng thứ mấy trong mười hai vị Hộ cung Chân khanh của Tứ Phạn Thiên?

Đạo sĩ kia giật mình đáp :

- Thứ tư, vì sao thí chủ lại biết rõ nội tình của bổn cung như vậy?

Nhương Thư điềm đạm đáp :

- Tại hạ còn biết tọa lạc của Thiên cung nữa kìa!

Lão sứ giả choáng váng, còn Tào Ưng cười rộ và nói :

- Ở đâu? Ở đâu? Chúng ta kéo đến đấy xem các tiên có mặc quần hay không?

Mấy ngàn người cười vang như sấm, càng khiến lão đạo sĩ áo đen bối rối! Bí mật của căn cứ là yếu tố quan trọng số một cho quyền lực đen tối của Tứ Phạn Thiên cung. Nếu để lộ ra, quân triều đình vác đại pháo đến thì tiên thật cũng chết, huống hồ gì tiên giả!

Đệ tứ Chân khanh cố trấn tĩnh, tìm cách dò hỏi xem hư thực thế nào. Lão vờ không tin, bĩu môi cười khinh miệt :

- Nói láo! Ngươi đừng rung cây nhát khỉ uổng công.

Nhương Thư bỏ dở cuộc đối thoại, rút kiếm ra. Hắc y đạo sĩ tuy ấm ức nhưng vẫn phải vào trận. Lão quyết định gϊếŧ cho được gã tiểu tử đáng ngờ này để diệt khẩu Nhương Thư ôm kiếm vái rồi thủ thế.

Chàng trẻ tuổi hơn đối phương nên sẽ được quyền xuất thủ trước. Nhương Thư không tấn công ngay, mà dựng trường kiếm trước mặt, mắt khép hờ như đang buồn ngủ. Lão sứ giả Tứ Phạn Thiên cung cũng chỉ xéo kiếm trân trời, tay tả bắt kiếm ấn, tư thế trang nghiêm, trầm ổn như núi Thái, lộ rõ một trình độ kiếm thuật thượng thừa!

Kiếm của lão có nước thép xanh biếc, ai cũng nhận ra là nó tốt hơn kiếm của Nhương Thư. Chàng họ Tần kia sử dụng một cây kiếm tầm thường trị giá chỉ độ vài lượng bạc. Hổ Hồng Nhan sợ chàng kiếm thế, vô tình buột miệng trách móc :

- Sao y lại nghèo đến nỗi không mua lấy một thanh kiếm cho ra hồn! Loại thép mục ấy chỉ vài chiêu đã gãy, làm sao thắng nổi đối phương?

Uyển Xuân nhanh nhảu tháo kiếm của mình, định đưa cho Nhương Thư, thì chàng đã ra tay.

Quần hùng nhất tề ồ lên thán phục khi thấy chàng trai trẻ tuổi thi triển phép Ngự kiếm. Trong trăm năm trở lại đây, chưa có kiếm thủ tuổi dưới năm mươi nào tinh thông Ngự kiếm thuật. Và ngay cả trong đám cao thủ lão thành cũng chẳng mấy người đạt đến trình độ thượng thừa này của kiếm đạo.

Phép ngự kiếm đòi hỏi công lực thâm hậu và nhất là căn cơ võ học bẩm sinh.

Có người luyện kiếm sáu chục năm mà vẫn không sao hiểu ngộ được yếu quyết Ngự kiếm. Kiếm thuật thuộc về ý, còn kiếm đạo được giác ngộ bằng cái tâm vô nhiễm!

Thành tựu vượt bậc của Nhương Thư phải có sự dìu dắt của bậc minh sư! Vậy sư phụ của chàng là bậc kỳ nhân nào?

Chuyện ấy khoan bàn đến vì lão sứ giả Tứ Phạn Thiên cung đã tiếp đón chàng bằng một màn kiếm quang xanh biêng biếc, đầy những tia sáng dọc ngang như ánh chớp. Đây chính là pho Hạo Thiên kiếm pháp lừng danh của Tứ Phạn Thiên cung, mấy mươi năm bất bại.

Hao Thiên là hai chữ đầu trong danh hiệu của vị thần tối cao mà đạo giáo thờ phụng. Nguyên câu ấy là Hao Thiên Kim Thuyết Ngọc Hoàng Đại Đế. Ông này còn được gọi là Ngọc Thanh, đứng đầu Tam Thanh. Chắc chắn Ngọc Hoàng chẳng phải là người sáng tạo ra pho kiếm ác độc ấy, song mức độ lợi hại của nó quả là quán thế!

Khi đọc Tây Du Ký, chúng ta thấy rằng Ngọc Hoàng kém xa Phật tổ Như Lai, thì trong trường hợp này cũng vậy, luồng kiếm ảnh mờ mờ, mềm mại mà chẳng chút sát khí của Nhương Thư như bàn tay Phật mở lớn ra, nuốt chửng đạo kiếm quang rực rỡ và diêm dúa của đối thủ.

Hai thanh kiếm chạm nhau liên hồi, tiếng trong trẻo của thép tốt hòa với tiếng đυ.c chát của thanh kiếm rẻ tiền, thành một tiếng ngân kỳ quái.

Thêm Bình Luận