Tần Nhượng Thư

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Điền Đông Giám có chức danh là hậu duệ của Điền Văn có gia thế tương tối trong chốn quan thương. Trước đó hắn là học trò nghèo tưởng chừng vô dụng. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ! Đó chính là có mấy ch …
Xem Thêm

Triệu lão tuổi đã sáu mươi lăm, trước đây tung hoành miền Tây bắc với danh hiệu Hồ Tâm đ*o. Mười chín năm trước, Triệu Linh Vũ bị Hạt Nhãn Thần Ma đả thương và đuổi khỏi Lam Châu, lưu lạc vào Trung Nguyên, rồi trở thành thủ hạ đắc lực của Điền gia trang!

Họ Triệu tuy đã già nhưng đầu óc vẫn còn tinh minh, sắc bén, được Điền Đông Giám giao nhiệm vụ giám sát khách khứa. Muốn mua tiếng Mạnh Thường Quân, Điền Đông Giám phải chứa chấp hàng ngàn cao thủ tứ xứ. Nếu không có lực lượng ngầm để quản lý thì làm sao biết ngay gian, mà giữ gìn tài sản khổng lồ của họ Điền?

Do vậy, Triệu tổng quản đã đào tạo, chỉ huy bọn gia đinh, tỳ nữ trong trang, nắm rõ hành vi của từng người khách. Hồ Tâm đ*o nghe chủ nhân hỏi về chàng trai họ Tần liền cau mày đáp :

- Bẩm Trang chủ! Quả thực là nhân phẩm, tính cách của Nhương Thư rất tuyệt diệu! Gã ít nói nhưng luôn vui vẻ, đối với ai cũng khiêm cung, chí thành khiến người người yêu mến. Do việc được các tiểu thư ái mộ, họ Tần cũng bị nhiều chàng trai khác ganh ghét, buông lời mỉa mai, khıêυ khí©h, thậm chí khiêu chiến nữa! Tuy nhiên, Nhương Thư không hề biến sắc, chỉ nhẫn nhịn bỏ qua, độ lượng ấy quả là hiếm có! Còn về võ công thì lão phu không thể ước lượng được, song có cảm giác rằng bản lãnh họ Tần cao thâm đến mức tinh hoa nội liễm, chẳng lộ ra ngoài!

Điền trang chủ gật gù thích thú, và hỏi thêm :

- Trâm nhi cho rằng Nhương Thư dùng tà thuật, hay thủ đoạn đường mật quỷ quái nên quyến rũ được cả ba ái nữ của ta! Ý Triệu lão huynh thế nào?

Linh Vũ mỉm cười :

- Làm gì có việc ấy! Chẳng qua “hữu xạ tự nhiên hương”, hoa thơm thì ai cũng biết, và say đắm! Nhương Thư không quá anh tuấn, lại trầm lặng ít nói, song con người lại toát ra vẻ trung hậu, tôn quý, vững chắc, khiến nữ nhân hoàn toàn tin tưởng, muốn nương tựa. Nhưng lão phu cho rằng chưa chắc Nhương Thư đã chịu ở lại đây làm rể Điền gia trang. Gã nuôi mối thù sâu với lão họ Trác nào đó, tất không thể dừng chân được!

Điền trang chủ cười mát, nói đùa :

- Hình như Triệu tổng quản cũng bị chàng trai ấy hấp dẫn nên đánh giá y rất cao! Biết đâu ngoài dung mạo, y chỉ là kẻ lục lục thường tài?

Triệu Linh Vũ gượng cười :

- Không phải lão phu nhẹ dạ, mà vì Nhương Thư chính là ngọn lửa ấm áp trong cuộc đời lạnh giá này!

Sáng mùng ba tháng tám, khách của Điền gia trang đã lên đến số ba ngàn, và có không ít những đại nhân cao thủ thành danh của võ lâm. Điền trang chủ bận tíu tít nên chưa thể nói chuyện với Nhương Thư. Ông chỉ nghe Triệu tổng quản báo cáo rằng Nhương Thư vẫn kiên nhẫn hỏi thăm từng người khách mới đến về một lão cao gầy, tên Trác Thiên Lộc, sáu mươi mốt tuổi, trên mặt có vết sẹo kéo dài từ tai trái đến cằm! Đặc điểm thứ hai là họ Trác quê đất Triều Châu!

Cuối giờ mùi hôm ấy, tai họa giáng xuống Điền gia trang với hình dáng hiền lành của một cỗ kiệu phủ sa đen, được khiêng bởi bốn đạo sĩ áo trắng tuổi đôi mươi. Khi đến cửa trang, bốn đạo nhân này đồng thanh niệm ê a :

- Tứ.. Phạn.. Thiên cung sứ giả giá lâm!

Lời tự giới thiệu đơn giản, nhẹ nhàng ấy đập vào tai mọi người, biến thành tiếng sét dữ dội, không phải do cường độ âm thanh mà bởi kỳ ức hãi hùng về thanh danh của tổ chức Tứ Phạn Thiên.

Thực ra, Tứ Phạn Thiên là một ý niệm trong đạo giáo Trung Hoa, để chỉ miền tịnh độ, siêu thoát tam tai, luân hồi. Nơi ấy dành cho những kẻ đã tu luyện thành tiên, và được tiếp dẫn bởi Tây Vương Mẫu!

Quái ác thay, cách đây hơn ba chục năm, có một cặp vợ chồng đã tự xưng là Thanh Linh Thủy Lão và Kim Mẫu (tức Tây Vương Mẫu, vợ cả của Ngọc Hoàng đại đế). Họ dựng lên một bang hộ lấy tên là Tứ Phạn Thiên cung, khủng bố võ lâm và đột nhiên biệt tăm hồi mười ba năm trước!

Không ai biết tiên cảnh Tứ Phạn Thiên kia ở chốn nào, vì tất cả những người được họ mời đi làm “tiên” đều mất tích!

Năm nào cũng có vài nhà đại phú được vinh hạnh dạo chơi miền tiên cảnh, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen! Khi đi, họ còn mang theo vàng để làm lễ vật cúng dường. Số vàng này ít hay nhiều tùy theo gia sản của nạn nhân, song tối thiểu cũng phải ba ngàn lượng!

Tất nhiên có nhiều người không thích thành tiên nên đã từ chối bằng cách kháng cự, báo quan hoặc bỏ trốn. Nhưng những kẻ cứng đầu ấy đều phải chịu cảnh toàn gia lưu lạc, tài sản mất sạch!

Các phái võ lâm dưới sự thống lãnh của Minh chủ, đã dốc hết sức điều tra và chỉ biết được rằng cao thủ Tứ Phạn Thiên cung rất giỏi khinh công, kiếm pháp, nhưng thường gϊếŧ người bằng chất độc vô hình, vừa nhanh vừa gọn. Để cảnh cáo mọi người chớ quá tò mò, Tứ Phạn Thiên cung đã lần lượt sát hại bốn đời Minh chủ, khiến chẳng còn ai dám ra ứng cử, tranh ngôi nữa!

Mười ba năm qua, Tứ Phạn Thiên cung không hề xuất hiện, khiến lòng người nhẹ nhõm, tưởng tà hội quỷ quái kia đã bị trời đánh chết! Võ lâm khởi sắc và những kẻ giàu sang mới dám phô trương của cải. Trong số đó có Võ Lâm Mạnh Thường Quân Điền Đông Giám.

Nào ngờ, Tứ Phạn Thiên cung lại hồi sinh và chọn đúng họ Điền làm đối tượng khai trương!

Bất cứ kẻ học võ nào cũng được nghe kể về truyền thuyết Tứ Phạn Thiên nên bốn ả tố nga xanh mặt, chạy đi tìm phụ thân Điền trang chủ buồn rầu bảo :

- Lão phu vì háo danh nên mang họa vào thân, chỉ tự trách mình! Các con hãy thương yêu, đùm bọc nhau, giữ gìn cơ nghiệp họ Điền!

Ba nàng kia khóc vùi, nhưng Ngọc Trân lại trợn mắt nói :

- Nhà ta lúc nào cũng có cả ngàn cao thủ, lẽ nào lại phải sợ ai?

Điền Đông Giám lắc đầu, mỉm cười thê lương :

- Với chất độc vô hình và thủ đoạn phi thường của Tứ Phạn Thiên cung thì dù có cả vạn người cũng vô dụng! Hơn nữa, chắc chắn là đối phương đã vì vài người trong số hai ngàn hào khách mới đến!

Ông quay sang nói với Hồ Tâm Đao :

- Xin Triệu lão huynh vì chút nghĩa tri âm mà chu toàn cho bọn trẻ.

Triệu Linh Vũ ứa nước mắt gật đầu :

- Trang chủ cứ yên tâm! Lão phu chịu ơn cưu mang hai chục năm, quyết xả thân hầu hạ các tiểu thư!

Điền Đông Giám cúi mình vái thật sâu để cảm tạ rồi quay gót, đi ra đón tiếp tử thần. Bốn nữ nhân khóc sướt mướt, lão đêo theo cha già. Tứ tiểu thư Uyển Xuân bỗng hỏi Hồ Tâm đ*o :

- Triệu lão bá! Chẳng lẽ chúng ta không thể bỏ cả gia tài này ra để mua mạng phụ thân được sao?

Triệu lão trầm ngâm đáp :

- Đúng là có thể dùng vàng chữa cháy, nhưng lại phải thêm một điều kiện nữa, là có người chịu đi thay, và người này phải đả bại được sứ giả của Tứ Phạn Thiên!

Uyển Xuân hớn hở reo lên :

- Tần Nhương Thư!

Ngọc Trâm cười nhạt :

- Dẫu gã ấy có đủ tài cũng chẳng dại gì chết thay phụ thân!

Nàng nói quá chí lý nên chẳng ai dám kỳ vọng vào Tần Nhương Thư nữa.

Gia đình họ Điền ra đến sân trước thì ba ngàn hào kiệt đã tề tựu đông đủ. Có thể họ sẽ vì đạo nghĩa mà nghe lời Điền Đông Giám chống lại sứ giả của Tứ Phạn Thiên cung, nhưng chính bản thân họ Điền lại không dám hành động! Lão không muốn bốn ái nữ và hai trăm gia nhân phải chết thảm vì sự trả thù của tổ chức đáng sợ kia. Điền trang chủ vái cháo quần hùng, đón nhận những ánh mắt nồng nhiệt của họ, rồi lẳng lặng tới trước cỗ kiệu. Ông cố giữ vẻ ung dung mà nói :

- Lão phu là Điền Đông Giám, xin bái kiến sứ giả!

Từ trong cỗ kiệu phủ sa kín mít kia vọng ra tiếng nam nhân già nua :

- Bổn sứ giả thừa lệnh Kim Mẫu đến mời Điền thí chủ về miền Tứ Phạn Thiên, sống đời an lạc, thoát cảnh luân hồi! Thí chủ hãy mang theo vạn lượng hoàng kim để cúng dường Thủy Lão và Kim Mẫu! Đúng giờ Tý đêm nay sẽ có tiên nhân đến rước đi!

Điền Đông Giám đắm chìm trong tuyệt vong, song cố níu kéo :

- Bẩm sứ giả, lão phu còn bốn ái nữ chưa thành gia thất, chẳng nỡ bỏ đi ngay lúc này! Lão phu xin dâng năm vạn lượng hoàng kim để cúng đường chư tiên!

Thêm Bình Luận