“Hứa Duật Sâm, anh có thể đối xử với cô ấy như vậy sao? Đường Dịch xem trọng anh như thế nào chả lẽ anh không biết?”.
“Tôi biết, nhưng tôi cần trái tim của cô ta”.
Hứa Duật Sâm nói.
“Cũng nên cảm ơn Nam Gia Ngộ, trái tim này tôi đã tìm lâu lắm rồi. Bao năm qua chờ đợi cuối cùng cũng tìm thấy, phải cảm ơn anh ta vì đã không cần người phụ nữ này, vứt bỏ Đường Dịch và giờ là của tôi” Hứa Duật Sâm nói.
“Hứa Duật Sâm…mày…” Những lời này có thể nói ra sao? Bộ dạng tốt bụng ôn nhu của anh ta trước mặt Đường Dịch đâu rồi?
Con người của Hứa Duật Sâm này đúng là không tầm thường, anh ta…
Là loại người không nên ở gần, so với Nam Gia Ngộ thì…
Ahaha, anh thấy cũng ngang hàng nhau đấy. Chỉ tội cho Đường Dịch, bị hai người đàn ông này xem không ra gì, bọn họ cũng chỉ xem cô ấy là con rối của mình mà thôi, lúc cần thì đến, lúc không cần thì vứt bỏ.
Khương Thần siết chặt tay, cô gái bé nhỏ này đã làm gì chứ? Cứ nghĩ cô đã gặp được người tốt, không ngờ lại va vào một tên khốn nạn như thế này.
Bây giờ còn…
“Ha, đó là những lời thật lòng của anh sao?” Nam Gia Ngộ bất ngờ xuất hiện, anh hang nghiêng đi đến, phía sau là cả đoàn người.
Khương Thần giật mình quay đầu lại, người của Hứa Duật Sâm biết nhân vật phía trước mặt mình là ai, bọn họ liền lùi một bước cho anh đi qua.
Nam Gia Ngộ đi đến, anh nhìn giường bệnh, Đường Dịch nằm trên đó.
Anh tiến tới, Hứa Duật Sâm cũng tới gần hơn, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
Những người xung quanh thấy không ổn rồi, Nam Gia Ngộ xuất hiện, không phải muốn động vào là động được đâu.
“Hứa Duật Sâm, tôi cứ nghĩ mình đã là người tàn nhẫn nhất rồi”.
“Không ngờ anh còn tàn nhẫn hơn cả tôi”.
“Nghe anh Nam nói có vẻ như chúng ta cùng một loại người nhỉ?”.
“Đúng vậy đấy, đều khốn nạn và thích trêu đùa phụ nữ” Nam Gia Ngộ nói.
“Vậy đó, anh Nam, anh đã vứt bỏ cô ta rồi, vậy tôi xin phép lấy được không? Cô ta cũng không còn giá trị lợi dụng với anh bên phía nhà chính nữa, anh việc gì phải…”.
Hứa Duật Sâm định đưa tay chạm vào Đường Dịch thì Nam Gia Ngộ chụp lấy tay.
“Mày…không có quyền chạm vào cô ấy” Nam Gia Ngộ nói, ánh mắt lúc này đầy sát khí.
Khương Thần phía sau biết rõ rằng…người anh em này của mình đang rất tức giận rồi.
Hứa Duật Sâm nhìn anh, ý gì đây chứ?
“Cô ấy…vẫn là người của tôI” Nam Gia Ngộ nói, anh bỏ tay Hứa Duật Sâm ra rồi chạm vào Đường Dịch.
“Người của anh? Ha? Nam Gia Ngộ, anh vẫn chưa nhìn rõ mình là người như thế nào sao?”.
“Vậy anh đã nhìn rõ ra mình là người như thế nào chưa? Ít nhất tôi không giống anh, trao lòng tin cho cô ấy, khiến cô ấy xem anh là người tốt, cuối cùng anh thì sao?”.
“Ha, cũng chỉ là một kẻ thèm thuồng trái tim của cô ấy, muốn lấy mạng cô ấy để cứu lấy người mình yêu”.
Nam Gia Ngộ nói rồi ôm Đường Dịch lên.
Anh quay lưng, muốn ôm cô rời khỏi đây.
“Đứng lại, cô ta sống cũng không có ích gì, trái tim của cô ta…hôm nay tôi nhất định phải có” Hứa Duật Sâm nói.
“Cô ấy có sống tốt hay sống có ích hay không anh vẫn chưa có quyền lên tiếng phán xét đâu”.
“À còn trái tim sao? Anh muốn ngăn tôi rời khỏi đây sao?”.
“Nhưng tôi nghĩ anh nên đến phòng bệnh của bạn gái anh trước đi, không chừng ở đó có bom hẹn giờ đó” Nam Gia Ngộ nói.
Người của Hứa Duật Sâm nghe xong liền hiểu ẩn ý bên trong, bọn họ vốn định rút súng nhưng đã thu hồi lại.
Hứa Duật Sâm chỉ biết đứng nhìn Nam Gia Ngộ cô rời đi, anh…
Đã vụt mất cơ hội cứu sống người mình yêu rồi.
Tại sao?
“Tại sao Nam Gia Ngộ mày lại đến cứu cô ấy chứ?” Hứa Duật Sâm không chịu được quát lớn lên.
Nam Gia Ngộ nghe thấy, anh quay lưng nhìn Hứa Duật Sâm.
“Bởi vì đây không phải là lựa chọn của cô ấy, Đường Dịch muốn sống tiếp”.
“Mày…không có quyền khiến một người đang sống khỏe mạnh sờ sờ ra đó chết vì sự ích kỷ của mày”.
“Hứa Duật Sâm, tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt người phụ nữ của tao nữa”.
“Nếu không mày và cả bạn gái mày sẽ chết không toàn thây”.
“Đó là lời cảnh cáo từ Nam Gia Ngộ tao”.
…
Nam gia.
Nam Gia Ngộ ôm Đường Dịch trên tay bước vào nhà khiến mọi người sững sờ, người bất ngờ nhất là Ôn Noãn, cô đứng tròn xoe mắt nhìn anh.
Anh dừng chân lại nhìn Ôn Noãn.
“Cô, đi theo tôi”.
Ôn Noãn liền đi theo anh, Nam Gia Ngộ đưa Đường Dịch đến phòng của mình, Ôn Noãn sững người lại…người đàn ông này từ khi nào mà…
“Thay đồ cho cô ấy đi” Nam Gia Ngộ đặt Đường Dịch xuống rồi nói.
Anh rời đi, để Ôn Noãn ở đó.
Nhìn thấy Nam Gia Ngộ đi xuống, Khương Thần đứng đó cười lớn nhìn bạn mình.
“Tôi còn nghĩ cậu không đến” Khương Thần nói.
Nam Gia Ngộ im lặng, anh giơ chiếc nhẫn cưới của mình và Đường Dịch lên.
“Ha, xem ra cậu đã đưa ra lựa chọn rồi nhỉ?”.