Sét đánh lên, sấm vang động ầm ì, mưa đổ ầm xuống như cơn tức giận trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc đã nổ bung ra.
Từng tia chớp lóe lên xé ngang dọc bầu trời đen nghịt. Từng hạt mưa lóng lánh như trân châu rơi xuống bện thành một màn sáng bạc, bao trùm lấy mặt đất đen ngòm Hiện tại phải là lúc mặt trời ló dạng, nhưng trời đất vẫn một màu đen tối lúc không có tia chớp lóe lên.
Sở Lưu Hương đứng dưới mưa, để cho từng hạt mưa buốt giá đập xuống người mình, đập xuống thật là sảng khoái.
Y đã nhàn rỗi bấy lâu nay. Hai năm gần đây, ngoài chuyện phẩm trà uống rượu, xem trăng thưởng hoa thưởng tuyết ra, y hầu như không làm chuyện gì khác hơn.
Cái thế giới này hầu như không còn chuyện gì làm cho y cảm thấy kí©h thí©ɧ lên, đáng để y mạo hiểm đi làm, cũng không còn người nào đủ làm y toát mồ hôi hột.
Có điểu bây giờ đã có rồi đây.
Hiện tại đối thủ của y là Sử Thiên Vương tung hoành bốn bể, chẳng coi ai vào đâu, là một kẻ chưa từng bị bất kỳ ai đánh bại.
Nghĩ đến lúc phải đối diện một kẻ như vậy, phấn khởi và kí©h thí©ɧ làm cho l*иg ngực của Sở Lưu Hương có một luồng máu nóng sôi sục lên, còn nói đến chuyện thành công thất bại hay sống chết, y chẳng bận tâm nghĩ đến. Mạo hiểm không phải là sở thích của y, mà là bản tính của y, cũng như dòng máu đang chảy luân lưu trong người y vậy.
Mưa càng lớn, Sở Lưu Hương bước mạnh về phía trước, đi ra khỏi thành, đi đến một con đường nhỏ bùn lầy trên một cái núi nhỏ không người.
Y cố ý đi lại nơi đây, bởi vì lúc nãy y bỗng cảm thấy được có một mùi sát khí thật mãnh liệt.
Y nhìn không thấy, ngửi không ra, sờ không tới nhưng y cảm thấy được, cảm giác của y, cũng như của một con báo ngửi được mùi máu tanh thật là minh mẫn chính xác.
Mùi máu tanh bị mưa bão làm lạt đi, mùi sát khí cũng vậy. Kỳ quái là lần này cái sát cơ y cảm thấy được trong mưa bão ngược lại mãnh liệt hơn bình thường thật rõ ràng.
Lần này, y lại gặp phải một đối thủ cực kỳ cổ quái và đáng sợ.
Không còn nghi ngờ gì cả, đối thủ của y đang rình rập trong bóng tối chờ dịp lấy mạng của y.
Y không biết người này là ai, cũng không biết tại sao muốn gϊếŧ người, y chỉ biết rằng người này mà xuất thủ, nhất định phải là cú trí mệnh, rất có thể y không cách nào tránh né chống đỡ được.
Nhưng không những y không hề thoái lui rụt rè sợ hãi, ngược lại tinh thần của y lại càng thêm phấn chấn.
Y chờ người này xuất chiêu, phảng phất như một người con gái đang chờ ước hẹn lần đầu tiên với người tình.
Hiện tại y đã lên tới đỉnh núi nhỏ, trên đó, cây cối nham thạch trong bóng tối đều là chỗ núp rất tốt cho những kẻ muốn ám sát người ta.
Sát cơ y đang cảm thấy lại càng thêm mãnh liệt, nhưng người y đang chờ vẫn chưa xuất chiêu.
Người này còn đang chờ gì vậy?
Trên thế giới này có hạng người trời sanh ra là để gϊếŧ người.
Bọn họ là người, không phải dã thú, nhưng thiên tính của bọn họ lại có cái trầm ổn của một con gấu, tàn bạo của một con sói, minh mẫn như một con báo, giảo hoạt và kiên nhẫn như một con chồn.
Người này là hạng người đó không nghi ngờ gì cả.
Y còn đang đợi, chỉ vì y muốn đợi cái cơ hội tốt nhất.
Sở Lưu Hương bèn cho y một cái cơ hội như vậy.
Sét và chớp cách nhau một thời gian khẳng định, Sở Lưu Hương đã tính trước khoảng cách đó.
Vì vậy y bỗng trợt chân ngã ra.
Chính trong khoảng khắc đó, ánh chớp lại lóe lên, trong khu rừng đen tối đó bỗng có một cái bóng đen bay ra như một con dơi.
Ánh chớp vừa lóe lên, sét đã đánh xuống.
Từ những tia sáng còn lại của làn chớp vừa xé tan đám mây kia vừa đủ thấy một đường đao quang lóe mắt tùy theo tiếng sét từ trên đánh xuống, kèm theo oai lực của trời đất, chém thẳng xuống đầu Sở Lưu Hương.
Đấy là nhát đao phải thắng phải gϊếŧ chắc.
Nhát đao ấy phảng phất đã nhập vào một thể với cú sét chấn động trời đất đó.
Bất hạnh lại là, Sở Lưu Hương không hề bị trợt chân thật, y chỉ bất quá có vẻ như đang bị trợt chân thế thôi.
Cái dáng vẻ đó cũng không phải dễ dàng gì mà làm bộ được.
Cũng giống như cái chiêu dụ địch trong vũ công, cái trợt chân đó ẩn tàng một tư thế phòng thủ không sao công kích vào được.
Vì vậy nhát đao đó chém trật đìa Trời đất lại trở về một màu đen kịt, một bức màn đen tối không bờ bến, Sở Lưu Hương lại thấy không được người này nữa.
Nhưng người này cũng không còn thấy được Sở Lưu Hương.
Cho dù y có thể như một gã nhẫn giả cao cấp nhất có thể thấy vô số chuyện người khác không thấy được, nhưng y đã không còn thấy được Sở Lưu Hương.
Bở vì Sở Lưu Hương vừa tránh được nhát đao ấy y bỗng biến đi mất tăm mất dạng như một kỳ tích.
Ánh chớp lại lóe lên.
Một gã áo đen bao mặt đứng trên đỉnh núi, cặp mắt từ bao che mặt chiếu ra hai tia sáng lạnh lùng mà yêu quái, hai tay y đang cầm một cây trường đao hình thù quái dị, mũi đao chúc xuống.
Im lìm không động đậy ở đó, có điều toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không chờ dịp phát động.
Chỉ cần Sở Lưu Hương xuất thủ, y sẽ đánh ngay ra một cú phản công hung bạo không thể nào tưởng được.
Sở Lưu Hương không xuất hiện.
Một tia chớp lại lóe lên, một lần nữa rồi một lần nữa.
Người này vẫn còn đứng yên đó không chút động đậy, vẫn giữa nguyên tư thế không mảy may thay đổi.
Y không thể động đậy cũng không dám động đậy.
Bởi vì hiện tại tình huống đã thay đổi rồi, đối thủ của y đã đổi mất cái ưu thế lúc nãy của y, làm như y vậy, bây giờ đang rình rập y trong bóng tối, tùy thời tùy lúc đều có thể đánh ra một cú trí mệnh.
Chỉ cần y động đậy, cái tư thế hầu như tiếp cận với hoàn mỹ đó sẽ bị phá hoại ngay lập tức.
Cái khoảnh khắc nhỏ bé đó chính là chỗ trọng yếu định đoạt sự thắng bại và sống chết của y Mưa bỗng nhẹ bớt đi, trời bỗng nhiên sáng lên, tay y vẫn còn đang ở tư thế bất động, nhưng cặp mắt lạnh lùng tàn bạo mà trầm tĩnh của y đã có bề biến đổi.
Tinh lực của y đã bị tiêu hao quá nhiều.
Mặt đối vớt một kẻ địch không thấy được, lâm vào hoàn cảnh lúc nào cũng có thể xảy ra mà mình không dự liệu được.
Tinh thần và thể lực của y đã bị hao tổn còn nhiều hơn lúc y đang vung đao chém gϊếŧ.
Càng đáng sợ hơn là tinh thần của y đang dần dần đi vào khủng hoảng tan rã.
Y không cách nào chịu nổi cái áp lực đó, ánh mắt của y đã bị tán loạn, mưa trong tay y đang trút xuống đất, mà như thanh trường đao đang được đưa thẳng lên trời.
Chính lúc đó trong khu rừng âm u bỗng có tiếng thở dài vọng lại:
– Ngươi đã chết rồi, ngươi đã chết lâu rồi.
Một cái giọng đầy bi thương cảm thán nói:
– Nếu Sở Hương Soái cũng là một kẻ gϊếŧ người như ngươi, thì hiện tại ngươi đã là người chết rồi.
Y thở than:
– Thật ta không ngờ được rằng một tay tự xưng vô địch, đệ nhất Y Hạ nhẫn giả là Xuân Lôi Y Thứ, lần này lại thua thật thảm thương như vậy, Sở Hương Soái còn chưa xuất thủ, ngươi đã thua về tay y rồi, thật là đáng tiếc quá.
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của người này đã xa lắc.
Y Hạ Xuân Lôi bỗng ngồi xuống đất, ngồi ngay ra vũng bùng, y bỗng rút từ trong thắt lưng ra một cây đao ngắn, đâm một nhát vào trong bụng mình.
Trong khu rừng âm u đó bỗng có một cô gái cầm cái dù làm bằng giấy dầu màu đỏ tươi uyển chuyển bước ra.
Lưỡi đao đi từ trái qua phải, máu tươi bắn vọt ra như mũi tên.
Cái vị Anh Tử cô nương này thì chẳng thèm liếc tới nửa mắt, cô hướng về một cây cổ thụ xa xa nhoẻn miệng cười một cái, duyên dáng thi lễ:
– Sở Hương Soái, đêm nay đốt đèn, sẽ có Tình cô nương ở Vọng Tình ở nơi đó cung kính chờ Hương Soái đái giá, tôi cũng hy vọng Hương Soái đến được, không biết Hương Soái có dám đến không?
Ly rượu thủy tinh lóng lánh, cây thất huyền cầm tinh mỹ, trên tường có treo một bức đối liễn, không biết do một vị tài tử nào hạ bút:
Hà dĩ khiển thử (Làm sao bỏ được) Thùy nặng vong tình? (Ai mà quên được tình) Một lão già tóc bạc gầy ốm khô khan nhỏ bé, dùng thái độ thật ôn hòa và cao nhã lễ độ, đưa ly lên mời Sở Lưu Hương – Tại hạ Thạch Điền Tề Tham tá vệ môn, tuy lâu nay ở một xứ nhỏ bé như Đông Doanh, nhưng đã ái mộ hiệp danh của Hương Soái từ lâu nay.
Lão già nói:
– Sáng sớm hôm nay, tại hạ được hân hạnh chính mắt thấy Sở Hương Soái dùng một thứ kiếm vô thanh vô hình vô ảnh, chiến thắng đao pháp như sấm sét của Y Thứ, làm tại hạ lãnh ngộ được ý nghĩa dĩ tĩnh chết động, dĩ bất biến ứng vạn biến trong võ thuật, làm tại hạ được mở rộng tầm mắt.
Lão đã quá già rồi, thân thể đã quá suy nhược rồi, nói chuyện giọng điệu cũng đã khàn khàn hết hơi. Nhưng một lão già từ xứ ngoài mà nói tiếng Hán lưu loát như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nghe lão ta nói, có thể nhận ra được lão rất thâm hiểu võ học Trung Hoa, nhìn cặp mắt loang loáng rực sáng đó của lão cũng có thể thấy được trong cái thân thể suy nhược đó của lão, vẫn còn có một ý chí thật kiên cường và một sự tôn nghiêm và tự tin không thể xâm phạm được.
Sở Lưu Hương mỉm cười:
– Thạch Điền Tề tiên sinh quá khách khí thôi, chỉ tiếc là tôi không phải là người biết khách khí lắm, không những vậy còn có một thứ bệnh.
– Hương Soái cũng có bệnh?
Lão già hỏi:
– Bệnh gì?
– Bệnh đau đầu.
Sở Lưu Hương nói:
– Tôi vừa nghe nghe người ta nói chuyện khách khí, là tôi đau đầu muốn chết luôn!
Lão già cũng bật cười:
– Vậy thì tôi nói thật lòng.
Thạch Điền Tề hỏi Sở Lưu Hương – Ông có biết ai sai Y Thứ gϊếŧ ông không?
– Tôi biết, chính là ông.
– Tại sao tôi lại sai y đi gϊếŧ ông vậy?
Lão già tự mình trả lời câu hỏi:
– Bởi vì tôi muốn biết ông có phải thật là có bản lãnh như trong truyền thuyết không.
– Tại sao ông lại muốn cái điểm đó?
– Bởi vì tôi muốn nhờ ông gϊếŧ một người.
– Gϊếŧ ai?
– Sử Thiên Vương!
– Tại sao ông muống gϊếŧ y?
Sở Lưu Hương hỏi:
– Tại sao ông không để cho y đi đối phó với chúng tôi?
– Tôi muốn gϊếŧ y, chỉ bất quá là chuyện riêng ân oán của tôi và y thế thôi.
Lão già nói chuyện thái độ vẫn còn ôn hòa:
– Tôi đã sống lâu chừng này rồi, hiện tại cái nguyện vọng duy nhất của tôi, chính là được thấy y chết trước mình.
Lão ta lấy cặp mắt loang loáng nhìn chăm chú vào Sở Lưu Hương:
– Muốn y chết dĩ nhiên chẳng phải là chuyện dễ, người duy nhất làm được chuyện này chính là ông.
Thạch Điền Tề nói:
– Nhưng tôi cũng biết muốn ông làm chuyện này cũng không phải là chuyện dễ.
Lão bỗng nhiên vỗ tay mấy cái, Anh Tử cô nương lập tức ôm một cái rương bước vào:
– Tôi biết cô ta tốn ba chục vạn lượng mua một cái rương.
Lão già nói:
– Nhưng tôi tin rằng cái rương này đại khái còn không chỉ có ba chục vạn lượng thôi.
Lão ta mở cái rương ra, bên trong đựng đầy những minh châu và bích ngọc.
Sở Lưu Hương thở ra một hơi:
– Cái rương này đại khái ít nhất cũng phải trị giá một trăm năm chục vạn lượng. Cho dù là đồ ăn cắp, đem đi bán cho người chuyên môn cũng bán được bảy tám chục vạn lượng.
Lão già vỗ tay cười lớn:
– Hương Soái nhãn quang thật cao minh quá chừng, chỉ bất quá, cái phương pháp định giá của tôi có chỗ không giống.
– Chỗ nào không giống?
– Tôi định giá bằng người. Trước giờ tôi vẫn thích dùng người để định giá.
Thạch Điền Tề nói:
– Tôi tính giá cái rương này đại khái đủ đề mua được trinh tiết của ba ngàn cô gái, cũng đủ mua một số lượng dũng sĩ đi liều mạng cho mình.
Trân châu, bích ngọc trong rương dưới ánh đèn càng chiếu lóng lánh huy hoàng, ngay cả Sở Lưu Hương cũng nhìn muốn ngây người ra.
Thạch Điền Tề tít mắt lại, nhìn Sở Lưu Hương chăm chú:
– Hiện tại cái rương này đã thành ra của ông.
Lão già nói:
– Nếu ông làm xong chuyện tôi nhờ ông làm sẽ còn có một cái rương như vậy nữa là của ông.
Sở Lưu Hương bật cười lên, y bỗng nhiên cũng vỗ tay lên mấy cái:
– Tiểu Tình, cô đang ở đâu thế? Cô vào đây một chút được không?
Tiểu Tình dĩ nhiên là vào được.
Nếu cô không có ở đây, nơi đây làm sao mà được gọi là quán Vọng Tình cho được? Nếu nơi đây không có Tiểu Tình, còn có ai lại đây làm gì?
Tiểu Tình thật ra cũng không thể xem là đẹp lắm, cặp mắt của cô cũng không thể xem là lớn lắm, cái cằm cũng không xem là nhỏ, không những vậy còn có vẻ ốm quá đi một chút, nhưng có thế làm người ta quên không được cô.
Bởi vì bất kỳ ai nhìn cô cũng đều cảm thấy hình như cô có chỗ gì thật đặc biệt, chỗ gì đó không giống người nào khác, không cùng một kiểu như người khác.
Dĩ nhiên cô cũng có những chỗ giống những người đàn bà khác, nhìn thấy châu báu, mắt cô cũng giống như con mắt người khác.
– Những thứ trong cái rương này ít nhất cũng trị giá một trăm năm chục vạn lượng.
Sở Lưu Hương nói:
– Nếu cái vị lão tiên sinh này chịu đưa cái rương cho cô, cô có chịu ngủ với ông ta không?
– Sao em lại không chịu?
Giọng của Tiểu Tình mềm mềm mại mại:
– Em vốn làm cái chuyện như vậy, đàn bà làm cái chuyện như chúng em, cả đời cũng kiếm không ra được chừng đó, nếu chỉ có một đêm mà kiếm được bao nhiêu đó, bất kể ông kêu em làm gì cũng được.
Cô dịu dàng thở nhẹ ra một hơi:
– Chỉ tiếc là tối nay em không cách nào kiếm được.
– Tại sao vậy?
Tiểu Tình dựa vào người Sở Lưu Hương mềm xèo như không có chút xương, cô đưa bàn tay mềm mại xoa xoa chóp mũi của y giùm cho y:
– Bởi vì tối nay có ông ở đây, em phải bầu bạn với ông.
Thạch Điền Tề bỗng biến hẳn sắc mặt thành ra trắng bệt, bởi lão đã hiểu được ý của Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương lấy một ngón tay cứng ngắt đẩy cái rương tới trước mặt lão ta:
– Xem ra tối nay hình như ông không có hy vọng gì rồi, bất kể ông muốn kiếm người ngủ với ông, hay kiếm người liều mạng với ông, đều chẳng có hy vọng gì cả.
Nụ cười của y cũng rất ôn hòa, nhã nhặn và lễ phép.
– Vì vậy tốt nhất là ông nên đi đi thôi, đem cái rương này đi luôn, không những vậy, tốt nhất là nhanh nhanh một chút.
Sở Lưu Hương mỉm cười nói:
– Bởi vì tôi có thể bảo đảm, tối mai e rằng ông cũng chẳng có hy vọng gì cả.
Còn chưa đến canh ba, Sở Lưu Hương đã ngủ vùi, không phải y ngủ trên giường của Tiểu Tình mà là ngủ trên một cỗ xe ngựa.
Y thích ngủ trên xe, ngủ dậy là đã đến một nơi khác, không chừng là một nơi xa lạ y chưa hề đặt chân đến bao giờ, cái thứ cảm giác ấy cũng rất là thú vị.
Ngồi xe và ngủ nghê là những chuyện rất lãng phí thời gian, không những vậy còn rất vô vị, tới tay y lại là một chuyện rất thú vị.
Trên thế giới này rất nhiều chuyện cũng đến như vậy. Cuộc sống vốn có rất nhiều thứ không như ý mình, không thú vị chút nào xảy ra, không ai tránh khỏi được những điều đó, nhưng một người chân chính hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, họ sẽ thế nào cũng có cách thay đổi.
Xe nhẹ, ngựa khỏe, đi rất nhanh, Sở Lưu Hương vẫn ngủ rất ngon giấc.
Bỗng nhiên, cửa sổ xe bỗng hé mở ra một người từ trên nóc xe trườn nhẹ vào như một con rắn, eo lưng mềm mại linh hoạt, cặp đùi chắc nịt thon dài, ngồi gọn vào một chỗ đối diện với Sở Lưu Hương, cặp mắt to đen rõ ràng đang nhìn chăm chú vào Sở Lưu Hương, nhìn thật lâu. Sở Lưu Hương vẫn hình như hoàn toàn không hay biết gì.
Y ngủ như một con mèo lười biếng, muốn lay tỉnh một con mèo lười biếng thật tình không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cái vị Anh Tử cô nương âm hồn bất tán này đại khái vẫn có cái cách của cô.
Cô nhất định phải cho con mèo lười biếng này ngửi mùi cá tươi trước.
Mèo mà ngửi thấy mùi cá còn không biết tỉnh dậy thì con mèo đó chẳng còn phải lười biếng nữa, nó đã là con mèo chết.
Nơi đây chẳng có cá, ở đâu lấy ra bây giờ?
Anh Tử chỉ còn cách biến mình thành con cá trước, một con cá mà hạng mèo lười biếng như Sở Lưu Hương ưa thích.
Sở Lưu Hương quả nhiên chẳng bao lâu đã bắt đầu chịu hết nổi.
Cặp mắt của y tuy vẫn còn nhắm nhưng bàn tay của y đã chụp lấy bàn tay của cô.
– Không được làm vậy, tôi cũng biết đánh đòn đấy.
Anh Tử cười ngặt nghẽo:
– Em biết ngay anh có ngủ thật đâu, nhưng nếu anh mà không mau mau mở mắt ra, không chừng em sẽ phải nuốt chửng anh đó.
Mèo ăn cá, cá có lúc cũng biết ăn mèo, không những biết ăn mèo mà còn biết ăn cả người.
Sở Lưu Hương thở ra, y chỉ còn nước mở mắt, không những vậy mà còn bắt đầu sờ sờ mũi.
– Cô có thể nói giùm tôi nghe được không, tại sao cô nhất định phải đánh thức tôi dậy? Tại sao không cho tôi ngủ một giấc?
– Em ngủ không được, anh cũng sẽ không ngủ được.
– Tại sao không ngủ được?
– Em có tâm sự.
– Cô cũng có tâm sự?
Sở Lưu Hương hình như cảm thấy rất kỳ quái:
– Tại sao cô có tâm sự?
– Bởi vì em nghe những chuyện đáng lý không nên nghe.
Anh Tử nói:
– Anh cũng vốn là không để em nghe được chuyện đó đâu, chỉ tiếc là tối hôm đó anh nằm trên nóc nhà uống rượu, uống khoái chí quá, quên cả gần đó có một người đàn bà đã học nhẫn thuật mười bảy năm nay, cũng giống như anh vậy, là chuyên gia nghe trộm người ta nói chuyện.
Sở Lưu Hương cười khổ:
– Hôm đó chúng tôi nói gì cô đều nghe hết cả?
– Chính vì em nghe được, vì vậy em mới kỳ quái.
Anh Tử nói:
– Tại sao anh lại đi từ chối ông ta? Đó là một trăm năm chục vạn lượng bạc, chẳng phải là một trăm năm chục lượng, tại sao anh không chịu nhận, không lẽ anh cho ông ta là người quá khờ không nỡ đi lấy tiền của ông ta?
– Không chừng là vậy.
– Vậy thì sao anh lại đi bức bách một người đàn bà đáng thương như em đây, lấy đi ba chục vạn lượng bạc?
– Bởi vì cô không những cô muốn nhìn trộm người ta tắm, cô còn muốn bắt người ta bỏ vào trong rương đem đi.
Anh Tử nhìn y đăm đăm cả nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng nói:
– Em biết anh nói toàn là lời giả dối, anh không chịu thu tiền của Thạch Điền Tề vì anh ghét những hạng người như ông ta, không thèm làm chuyện gì giùm ông ta, thế thôi.
Anh Tử nói:
– Nếu anh ghét một người nào, cho dù y đem tiền lại chất đống trước mặt, chất còn cao hơn cả núi, anh cũng chẳng thèm để mắt đến.
Sở Lưu Hương cười nói:
– Nói vậy, tôi đòi tiền của cô, dĩ nhiên là vì tôi thích cô lắm.
Anh Tử lại nhìn đăm đăm vào y, một hồi thật lâu rồi bỗng nói:
– Em cũng thích anh nữa, em thích anh còn hơn ai cả, dĩ nhiên còn hơn cả cô công chúa ấy thích anh, em cũng biết anh thích em là giả dối, nhưng em thích anh là chuyện không giả dối tí nào.
Cô nắm tay Sở Lưu Hương, không để cho y sờ vào mũi:
– Nhưng thật tình em không hiểu anh là hạng người như thế nào.
Anh Tử nói:
– Thạch Điền Tề muốn đối phó với Sử Thiên Vương, bởi vì Sử Thiên Vương giành giật đi mất ái thϊếp của ông ta là Hà Cơ, còn anh? Tại sao anh làm vậy?
Không lẽ anh vì cô công chúa ấy thật sao?
Sở Lưu Hương không trả lời, ngược lại, y còn hỏi:
– Sử Thiên Vương tranh mất ái thϊếp của Thạch Điền Tề, vì vậy lão mới sai cô đi trộm công chúa của Sử Thiên Vương, nhưng Ngọc Kiếm sơn trang cao thủ đông như kiến, cô làm sao bỏ cô ta vào trong rương đem đi được?
– Ba tháng trước em kiếm cách thay thế được Hương Nhi.
Anh Tử lại giải thích:
– Hương Nhi chính là ả a đầu chuyên hầu hạ tắm cho công chúa.
Cô chớp mắt nói:
– Đại khái chắc anh cũng biết cái vị công chúa đó là người rất sạch sẽ, y phục ít khi chịu mặc lại lần thứ hai, thường thường phải đem rương áo quần này tới rương áo quần khác đem cho người ta. Đấy chẳng phải là lần đầu tiên.
– Chỉ bất quá lần này đem cái rương ra, trong đó không phải là y phục cũ, mà là người mặc y phục.
Sở Lưu Hương thở ra:
– Nghe cô nói, làm như chuyện đơn giản lắm vậy.
– Vốn là chuyện đơn giản lắm chứ.
Anh Tử nói:
– Trên đời này có rất nhiều chuyện xem ra thì phức tạp lắm, thật ra đều đơn giản như vậy thôi.
Nét mặt cô bỗng biến thành nghiêm trang:
– Chỉ bất quá, nếu có người muốn lén lút lên chiếc thuyền của Sử Thiên Vương có tên là “Thiên Vương Hiện?, chuyện đó chẳng còn là đơn giản như vậy nữa, cho dù là Sở Lưu Hương không có chuyện gì làm không được, cũng e rằng làm không được đâu.
– Sao!
– Trong vòng một tháng, y thể nào cũng ở trên chiếc thuyền đó hơn hai mươi ngày, nếu anh lên không được chiếc thuyền đó, là anh không thể nào gặp được y, nếu anh không biết chiếc thuyền đó nằm ở đâu, thì làm sao anh lên được chiếc thuyền đó?
– Có lý.
Sở Lưu Hương thừa nhận:
– Muốn làm chuyện này quả thật không phải đơn giản.
Anh Tử lại nhoẻn miệng cười, cười như hoa anh đào đang nở rộ:
– May mà vấn đề còn có thể giải quyết được.
Cô nói:
– Bất kể là chuyện khó khăn ra sao, thể nào cũng có cách giải quyết.
– Giải quyết thế nào?
– Chỉ biết anh tìm được người có biện pháp giúp anh một chút, vấn đề sẽ giải quyết được ngay.
– Ai là người có biện pháp ấy?
– Em!
Anh Tử lấy ngón tay nhỏ nhỏ mềm mại trắng ngần chỉ vào cái mũi xinh xắn lung linh của mình:
– Người có biện pháp đó chính là em.
Sở Lưu Hương cũng bật cười, cười còn khoan khoái hơn cả Anh Tử – Như vậy, xem ra vận khí của tôi cũng còn quá tốt, vẫn còn gặp được người có biện pháp như cô đây.
– Em nghe nói vận khí của anh trước giờ vẫn tốt lắm mà.
– Nhưng tại sao cô lại đi giúp tôi vậy?
– Thứ nhất, tại vì em cao hứng, thứ hai, tại vì em nguyện ý, Anh Tử đưa cặp mắt thật ướŧ áŧ nhìn Sở Lưu Hương cười cười – Thứ ba, tại vì em thích anh.
– Tại sao cô bỗng nhiên biến ra thích tôi vậy?
Sở Lưu Hương vẫn còn cười rất khoan khoái.
– Tại sao anh lại nói như vậy?
Anh Tử đã ra vẻ giận dỗi:
– Tại sao anh lại cứ coi em như một người vô tình vô nghĩa là thế nào?
– Tôi biết cô vừa có tình lại vừa có nghĩa, tôi cũng biết, là nếu không có cô, chuyện này chắc chắn tôi làm không xong.
Sở Lưu Hương dịu dàng nói:
– Nhưng cô có biết hiện tại tôi muốn làm chuyện gì không?
– Em không biết.
Anh Tử chớp mắt, giọng nói cô ngọt còn hơn đường:
– Em không biết thật đấy.
– Tôi tin cô.
Sở Lưu Hương nói càng thêm dịu dàng:
– Tôi tin là không những cô không biết, cô còn ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.
Ánh mắt của Anh Tử mềm mại như tơ:
– Không chừng em biết đấy? Không chừng em đã nghĩ từ lâu!
Cô không nghĩ ra được.
Bởi vì cô vừa nói xong câu đó, Sở Lưu Hương đã mở cửa xe, ném cô ra ngoài như ném một trái cầu.