Chiếc thuyền chở Sở Lưu Hương đi lúc nãy vẫn còn đó, buộc vào chiến thuyền bằng một sợi dây dài kéo đằng sau, như một con cánh cam bị đứa nhỏ lấy chỉ buộc vào chân.
Trên mặt biển sóng nhấp nhô lóng lánh màu vàng chói, một mé trời đã đổ ra màu váng chiều.
Người đưa Sở Lưu Hương từ trong khoang thuyền ra cho đến tận nơi vẫn là cô bé có cặp đùi dài.
Sở Lưu Hương nhịn không nổi hỏi cô:
– Tướng quân của các cô quả là chịu thả ta đi như vậy thật sao?
– Dĩ nhiên là thật mà.
Cô bé có cặp đùi dài che miệng cười nói:
– Bà ta chẳng muốn cho con báo cắn chết ông, cũng không muốn nó bị ông cắn chết, vậy thì còn giữ ông lại làm gì nữa?
Sở Lưu Hương nhìn mặt biển lấp lánh màu vàng óng, xuất thần nửa ngày, rồi thở ra:
– Bà ta quả thật là một người đàn bà sảng khoái.
– Bà ta trước giờ vốn là vậy, không những sảng khoái mà còn rất rộng rãi, chỉ cần là khách bà ta mời lại, trước giờ, không bao giờ phải về tay không.
– Không lẽ bà ta còn chuẩn bị vật gì cho tôi mang đi nữa sao?
– Không những bà ta đã chuẩn bị saün đâu vào đó rồi, mà còn chuẩn bị tới ba thứ, có điều, ông chỉ có thể chọn một thứ.
– Ba thứ gì?
– Thứ nhất là phỉ thúy và trân châu trị giá mấy chục vạn lượng.
– Bà ta quả thật rộng rãi.
– Thứ hai là rượu Bồ Đào ở Ba Tư và thịt gà nướng đủ để cho ông ăn nửa tháng, còn có một thùng nước uống.
Sở Lưu Hương nhìn ra mặt biển rộng mênh mông vô bờ bến, bất giác thở ra:
– Bà ta nghĩ rất chu đáo.
Chiến thuyền ra khơi đã lâu. Cái thứ lễ vật này chắc chắn là thứ nhu yếu nhất cho y, y đã khỏi cần phải chọn gì khác hơn nữa. Nhưng y vẫn còn nhịn không nổi muốn hỏi:
– Còn lễ vật thứ ba là gì?
– Là người đã sắp chết tới nơi, cũng gần như là chết chắc rồi.
Sở Lưu Hương cười khổ.
Thật tình y không thể nào ngờ được cái người đàn bà sảng khoái này lại cho y chọn lựa ba thứ lễ vật như vậy.
Hiện tai ba thứ lễ vật đã được người khuân ra, trân châu lóe mắt, đồ ăn thơm phức, và một người đang nằm thoi thóp sắp chết đi thật.
Cái người đang thoi thóp sắp chết đó, lại là cái vị Bạch Vân Sinh đã từng cho mình là tay siêu quần không coi ai ra gì.
Cô bé có cặp đùi dài bỗng hạ giọng thật thấp xuống nói nhỏ với Sở Lưu Hương:
– Tướng quân biết ông sẽ chọn lễ vật thứ hai, bởi vì ông là người thông minh tuyệt đỉnh.
– Sao?
– Nhưng tướng quân lại nói, nếu ông chọn bảo ngọc thì con người ông không những tham lam mà còn là ngu xuẩn nữa, ngay cả bà ta cũng sẽ rất thất vọng với ông.
– Còn nếu tôi chọn lễ vật thứ ba.
– Thì ông không phải con người, ông là con lợn ngu đần.
Cô bé có cặp đùi dài hỏi Sở Lưu Hương:
– Ông chọn thứ nào?
Sở Lưu Hương nhìn cô ta, bỗng nhiên hạ thấp giọng xuống nói:
– Tôi nói cô nghe một cái bí mật được không?
Y ghé miệng lại tai cô ta thì thầm:
– Tôi vốn không phải là con người, tôi là con lợn.
Trên sông, con thuyền này có thể nói là một con thuyền lớn có khí phái lắm, nhưng lên biển là coi như xong rồi, sóng biển vô tình, con thuyền trở thành con rắn thối tha trong tay gã ăn mày, tùy thời tùy lúc đều có thể bị bóp dẹp lép ra.
Sở Lưu Hương dĩ nhiên là hiểu rõ điều ấy lắm, nhưng y không hề do dự suy nghĩ gì cả.
Trên thuyền dĩ nhiên không có lương thực nước uống gì, còn rượu lại càng khỏi nói tới, không có rượu uống chết không nổi, nhưng nếu không có nước uống chẳng ai có thể sống qua bảy ngày.
Điều đó Sở Lưu Hương cũng không phải là không biết, nhưng hình như y cứ hoàn toàn không hay biết gì cả vậy.
Nghĩ đến những chuyện không làm được gì, thì cần gì phải nghĩ tới?
Biết nhiều chuyện ngược lại làm mình ưu phiền thống khổ, thì cần gì phải nghĩ tới?
Bất kể ở trong hoàn cảnh nào, nguy hiểm ác liệt tới đâu, y nghĩ đến đều là những chuyện làm cho y sảng khoái, có thể làm cho tinh thần y phấn chấn lên, có thể làm cho y cảm thấy sinh mệnh vẫn còn tràn đầy hy vọng.
Vì vậy mà y vẫn còn động đậy, không những vậy sống còn sung sướиɠ hơn người khác nhiều.
Nét mặt của Bạch Vân Sinh vốn đã trắng trẻo, hiện tại lại càng trắng thật đáng sợ, giống như trúng phải chất độc gì kỳ quái, lại giống như bị phải thứ nội thương gì thật lợi hại, vì vậy có lúc y hôn mê, có lúc thì tỉnh táo.
Lần này y đang tỉnh táo lại, gặp lúc Sở Lưu Hương đang cười, hình như y vừa nghĩ ngợi chuyện gì làm cho y rất vui vẻ.
Tinh lực của Bạch Vân Sinh đã không còn cho phép y nói năng dài dòng gì được, nhưng y vẫn còn chịu không nổi muốn hỏi:
– Xem ra ông có vẻ rất cao hứng.
– Hình như là vậy.
– Tôi nghĩ không ra, hiện tại còn có chuyện gì có thể làm cho ông cao hứng được?
– Ít nhất hiện tại chúng ta còn sống nhăn đây.
Đối với Sở Lưu Hương còn sống được đã là một chuyện đáng để cao hứng, đối với Bạch Vân Sinh thì lại không vậy.
– Tuy chúng ta còn sống đây, nhưng chỉ bất quá là đang chờ chết thôi, có gì mà cao hứng?
Bất kể về một phương diện gì mà nói, hai người này đều là hai kẻ tuyệt đối khác nhau, thậm chí còn có thể nói là tương phản hoàn toàn.
Kỳ quái là giữa hai người đều phảng phất có một chỗ nào đó thật là tương đồng, cũng có thể nói là một thứ khế ước ngầm nào đó thật kỳ quái.
Bạch Vân Sinh nãy giờ vẫn không hề hỏi Sở Lưu Hương:
– Tại sao ông không chọn lương thực nhu yếu cho ông, mà lại đi cứu tôi?
Bởi vì những chuyện đó không cần phải giải thích, cũng không cách nào giải thích được rõ ràng.
Sở Lưu Hương cũng chưa hề hỏi Bạch Vân Sinh.
– Ông và Báo Cơ đều là người của Sử Thiên Vương, tại sao bà ta lại đối xử với ông như vậy?
Bởi vì những chuyện đó tuy có thể giải thích được, nhưng lại có quá nhiều cách giải thích.
Ngọc Kiến công chúa rất có thể là cái mấu chốt chủ yếu trong đó. Một người muốn bảo vệ cô, một người muốn gϊếŧ cô, một người muốn thành toàn chuyện hôn nhân giữa cô và Sử Thiên Vương, một người thì có chết cũng không bằng lòng.
Báo Cơ muốn đặt Bạch Vân Sinh vào chỗ chết, dĩ nhiên cũng là chuyện tự nhiên hợp lý thôi.
Bất kể ra sao, hiện tại, hai người vốn cực kỳ không giống nhau này, đã ở trong hoàn cảnh không thể nào tưởng tượng được, ở cùng một chỗ với nhau.
Y sống, người kia cũng sống được.
Y chết, người kia cũng chết theo.
Trời đã dần tối, không ai biết được mình có sống tới mặt trời mọc hay không, không ai biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra.
Trên cái thế giới này, đại khái có ít người đem sa mạc và đại dương liên tưởng cùng một chỗ.
Đại dương là thứ sinh động, tráng quan, mỹ lệ tràn đầy nhựa sống, làm tâm hồn người ta mở rộng ra, máu nóng sôi sục. Có rất nhiều người nhiệt ái đại dương, cũng như bọn họ nhiệt ái sinh mệnh vậy.
Còn sa mạc?
Không ai đi ưa thích sa mạc, những người đã từng đến sa mạc, không ai muốn lại lần thứ hai.
Nhưng nếu một người chân chính hiểu được đại dương và sa mạc, họ sẽ phát hiện hai thứ xem ra rõ ràng không giống nhau đó thật ra lại có rất nhiều chỗ tương tự.
Cả hai đều vô tình như nhau, đều làm cho người ta cảm thấy sinh mệnh thật nhỏ nhoi và thấp kém, đều tràn đầy những biến hóa làm con người không cách nào chịu đựng được, trong những thứ biến hóa đó, sinh mệnh của con người biến thành ra yếu đuối, mềm như một trái trứng dưới quả trùy đang nện xuống.
Về một phương diện nào đó, đại dương thậm chí còn hung bạo, ác độc hơn cả sa mạc, không những vậy còn đượm đầy vẻ trêu chọc không thương tiếc đối với con người.
… Nước biển tuy xanh rì thật dễ thương, nhưng người đang khát nước trên biển cả rất có thể bị chết khát hơn là trên sa mạc nhiều. Một người nếu bị thiếu thốn không có nước uống, bất kể là ở sa mạc hay ở trên đại dương, đều chỉ có một chuyện có thể là được là… chờ, chờ chết.
Vậy mà lần này, Sở Lưu Hương vẫn chưa chết, không phải là vì có kỳ tích xuất hiện sao?
Kỳ tích rất ít khi xuất hiện lắm.
Lần này y chưa chết, chỉ bất quá có người đã cứu y.
Một người không ai có thể ngờ tới được.
Vài tháng sau, vào buổi chiều xuân gió hiu hiu, nắng nhè nhẹ trên một sườn núi nở đầy anh đào và đỗ quyên, Hồ Thiết Hoa bỗng sực nghĩ đến chuyện đó, bèn hỏi Sở Lưu Hương:
– Tại sao lần đó ngươi còn chưa chết vậy?
– Bởi vì có một người cứu ta?
– Giờ phút đó, nơi chốn đó, còn ai cứu được ngươi?
– Ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra được đâu.
Sở Lưu Hương cười thật thần bí:
– Chính ngay cả ta còn nghĩ không ra nữa là.
– Người đó rốt cuộc là ai vậy?
Hồ Thiết Hoa có vẻ muốn nóng nảy lên:
– Lần nay ngươi không thể bắt ta đoán nữa, ta đã đoán ba tháng trời nay vẫn còn đoán chưa ra, không lẽ ngươi muốn ta nôn ruột cho đến chết thật sao?
– Được, lần này ta nói cho ngươi nghe.
Sở Lưu Hương nói:
– Người cứu ta lần này chính là cái mụ mặt mụn muốn lục soát người của ta đấy.
Hồ Thiết Hoa ngẩn mặt ra? Sao bà ta lại cứu ngươi?
Hồ Thiết Hoa không những nghĩ không ra, y còn không cách nào tin được chuyện đó.
Nhưng Sở Lưu Hương chỉ nói thật hững hờ:
– Chuyện đó thật ra cũng đơn giản thôi.
Y nói cho Hồ Thiết Hoa biết:
– Bà ta cứu ta chỉ vì ta đã ném bà ta xuống biển.
Hồ Thiết Hoa càng nghe càng biến thành hồ đồ, Sở Lưu Hương càng nói càng đắc ý:
– Bà ta muốn lục soát ta, dĩ nhiên ta cũng muốn lục soát bà ta, chỉ bất quá, đối với đàn bà như bà ta, ta không có mấy hứng thú sờ vào, vì vậy ta bèn dùng một phương pháp thật đặc biệt.
– Phương pháp gì?
– Ta xách hai cặp chân quý báu của bà ta lên, giũ cho những thứ đồ trong người rớt hết cả ra.
– Rồi sau đó?
– Sao đó, ta chỉ bất quá thuận tay sờ sẫm mấy thứ đồ rớt xuống, trong đó có một cái ống tròn giống như đồ để phát tụ tiễn.
– Chính cái ống tròn đó cứu được ngươi?
– Chính là nó.
– Một cái ống tròn, nho nhỏ làm sao cứu được ngươi trên đại dương?
– O?ng tròn khác cứu không được, nhưng cái ống tròn này lại cứu được.
– Cái ống tròn đó rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?
– Cũng chẳng phải là thứ đồ chơi quỷ quái gì, chỉ bất quá là một cái ống phóng pháo bông thôi.
– Bạch Vân Sinh thấy ta móc trong người ra cái ống tròn đó, gương mặt của y còn cao hứng hơn cả lúc ngươi nhìn thấy ngàn vạn bình rượu ngon để lâu.
Y nói:
– Một người nếu thấy bạn mình lộ cái vẻ mặt như vậy ra, cả đời chỉ cần thấy được một lần là quá đủ.
Hồ Thiết Hoa nãy giờ đang thở ra:
– Ta biết cái vận khí của ngươi trước giờ không tệ lắm, nhưng ta còn chưa ngờ được vận khí của ngươi tốt đến vậy.
– Đấy chẳng phải là vận khí.
– Đấy chẳng phải là vận khí, không lẽ ngươi đã biết cái ống tròn đó là cái thứ thuộc hạ của Sử Thiên Vương lúc gặp nạn phóng ra làm tín hiệu sao?
– Ta không biết.
– Vậy thì không phải là vận khí chứ là gì?
– Đấy chỉ bất quá là một chút chút trí tuệ, một chút chút cẩn thận, một chút chút lưu ý, thêm vào đó một chút chút thủ pháp và kỹ xảo thôi.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, nháy mắt nói:
– Trừ những thứ đó ra, còn có một thứ dĩ nhiên là thiếu không được.
– Thứ gì?
– Vận khí, dĩ nhiên là vận khí.
Sở Lưu Hương nghinh mặt lên làm mặt nghiêm trang nói:
– Trừ vận khí ra, không lẽ còn thứ gì khác nữa sao?
Chính cái lúc Hồ Thiết Hoa đang tức quá xém tí nữa là sặc rượu từ trong mũi ra, Sở Lưu Hương đã bắt đầu kể tiếp cho y nghe chuyện kỳ ngộ lần này của y:
– Chúng ta phóng cái tín hiệu đó lên không lâu, bèn có một đám thuyền chài lại, cứu chúng ta đến một đảo hoang, trên đảo chỉ có một cái thôn chài, cư dân đều là ngư phủ, xem ra không khác gì với các thôn chài khác.
Gương mặt của Sở Lưu Hương lại lộ ra vẻ thần bí:
– Nhưng ở cái thôn chài đó, ta lại gặp được một vài người thật kỳ quái, ta vĩnh viễn không thể ngờ được gặp họ ở một cái nơi như vậy.
– Bọn họ là ai?
– Hồ Khải Thụ, Tư Đồ Bình, Kim Chấn Giáp cà Lý Thuẫn.
Lần này Hồ Thiết Hoa bỗng biến thành thông minh ra:
– Không lẽ thôn chài đó lại là một trong những căn cứ trên biển của Sử Thiên Vương? Không lẽ bọn đại hiệp đó đều là vì Sử Thiên Vương mà lại hả?
Sở Lưu Hương thở ra:
– Hạng người thông minh như ngươi, tại sao lại có người cứ nói cho được rằng ngươi là kẻ ngu ngốc?
Hồ Thiết Hoa cũng thở ra:
-Ta trước giờ cũng có chỗ xem thường cái vị Hồ đại hiệp đó, không ngờ y lại là một tay anh hùng như vậy, dám đi tìm Sử Thiên Vương.
– Ngươi có biết tại sao y đi tìm Sử Thiên Vương không?
– Không lẽ là y đi liều mạng với Sử Thiên Vương sao?
– Liều thì liều thật, chỉ tiếc là không phải cái mạng của y.
Sở Lưu Hương cười khổ:
– Y đi tìm Sử Thiên Vương, chỉ bất quá là muốn cầu xin Sử Thiên Vương đi gϊếŧ giùm y vài mạng người thế thôi.
– Có phải y còn đem theo đồ lễ vật long trọng nữa?
– Chuyện đó dĩ nhiên không thể thiếu được.
– Ta chẳng lấy làm lạ tí nào cả, thật tình ta chẳng lấy làm lạ tí nào, hạng đại hiệp đó, ta đã thấy quá nhiều từ lâu rồi.
Hồ Thiết Hoa cười:
– Ta nghĩ lúc y gặp phải ngươi, mặt mày chắc chắn là có ý tứ lắm.
Sở Lưu Hương thở ra:
– Nói thật với ngươi, cái mặt đó ta cũng không muốn thấy lần thứ hai.
– Vấn đề quan trọng nhất là lần này Sử Thiên Vương có lại chỗ thôn chài đó không?
– Dĩ nhiên y lại đó.
– Ngươi có thấy y không?
– Ta có phải người mù đâu sao lại không thấy?
– Y là người như thế nào?
Câu hỏi đó Sở Lưu Hương suy nghĩ một hồi thật lâu rồi mới trả lời:
– Ta cũng không biết y là một người như thế nào, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, ta chân chính nhìn rõ y cái khoảnh khác đó, ta mới hiểu ra tại sao người ta nói rằng y là một người không thể nào gϊếŧ được.
– Tại sao?
– Bởi vì y vốn không phải là một con người.
Sở Lưu Hương thấy Sử Thiên Vương lần đầu tiên, lúc đó là một buổi sáng trời đẹp.
Dĩ nhiên là Sử Thiên Vương đi thuyền lại, nhưng không phải là thứ chiến thuyền mà Sở Lưu Hương tưởng tượng to lớn, vĩ đại, mà là một chiếc thuyền đánh cá phổ thông, thậm chí còn có vẻ rõ ràng là cũ kỹ rách nát.
Sáng hôm đó trời quang đãng, Sở Lưu Hương nhìn xa xa là đã thấy chiến thuyền đánh cá rẽ sóng chạy lại.
Thân chiếc thuyền vốn không có gì là đặc biệt cả, nhưng tốc độ lại nhanh hơn bất kỳ chiếc thuyền đánh cá nào khác người ta thấy.
Trên thuyền có bảy người.
Bảy người đó đều mặc y phục đánh cá thường ngày, hở ngực, chân trần, thân thể đều cao lớn tráng kiện.
Chiếc thuyền đánh cá vừa đến bờ, bọn họ bèn nhảy xuống, đi chân trần vào bãi cát, mỗi người ai nấy hành động đều nhanh nhẹn, không những vậy còn rõ ràng đầy vẻ oai vệ khí phách.
Lúc đó Sở Lưu Hương còn chưa ngờ được rằng trong bảy người đó lại có một người là kẻ oai trấn bốn bể là Sử Thiên Vương. Trong tâm mục của y, Sử Thiên Vương không phải là hạng người như vậy.
Trong tâm mục của y, Sử Thiên Vương phải là kẻ đội mũ kim khôi, mặc giáp vàng, hộ vệ đông đảo như kiến, oai nghi đường đường.
Nhưng Bạch Vân Sinh đã nói cho y biết:
– Đại soái đã đến.
– Đại soái?
– Vị đại soái nào?
– Nơi đây chỉ có một vị đại soái Sở Lưu Hương bấy giờ mới giật nẩy mình lên:
– Ông nói đại soái ấy chính là Sử Thiên Vương?
– Đúng vậy.
Nhưng cho đến giờ phút đó, Sở Lưu Hương vẫn còn nhìn chưa được trong bảy người đó, người nào là Sử Thiên Vương.
Bởi vì bảy người đó ăn mặc cơ hồ giống hệt nhau, xa xa nhìn lại, cơ hồ không có gì phân biệt.
Bọn họ bước nhanh lại bãi cát, mỗi người trong tay kéo một cái võng lưới đầy những đồ hải sản bọn họ vừa đánh được từ biển về.
Xem ra bọn họ đều là nhưng tay chài lưới rành nghề, và cũng chỉ bất quá là cường tráng khôi ngô hơn những tay chài khác một chút thế thôi.
Nhưng dân chài lưới trên đảo vừa thấy họ là đã hoan hô lên, bọn họ mỉm cười vẫy tay chào trong tiếng hoan hô đó, bước vào trong một dãy nhà lớn bằng gỗ ráp lại, để lại trên bãi cát một hàng dấu chân.
Sở Lưu Hương lập tức phát hiện ra có một chuyện vô cùng kì quái.
Dấu chân của bảy người đó để lại trên cát giống như là dấu chân của chỉ một người để lại.
Bảy người đi một hàng qua, mỗi người bước xuống đều đúng vào trong dấu chân của người đi trước để lại, mỗi khoảng cách của hai bước chân đều hoàn toàn bằng nhau.
Trong khoảnh khắc đó Sở Lưu Hương đã biết được đối thủ của mình là kẻ đáng sợ biết bao nhiêu.
Nhưng là cho Sở Lưu Hương thật sự kinh hãi lại là lúc y được mời vào căn nhà lớn gặp mặt Sử Thiên Vương. Trước giờ chưa có ai làm cho Sở Lưu Hương bị kinh hãi đến độ như vậy.
Y đã từng đối diện với lợi khí của tay kiếm khách vô địch thiên hạ là Tiết Y Nhân, y đã từng đối diện với một kẻ như u linh quỷ hồn, ngụy bí vô cùng là Thạch Quan Âm.
Y cũng đã từng quyết chiến với kẻ thiên hạ vũ lâm coi như là thần thánh là Thủy Mẫu Âm Cơ ở Thần Thủy Cung.
Có một đời y đã từng trải qua bao nhiêu trận ác chiến sống chết chỉ trong khoảnh khắc, nhưng y chưa bao giờ bị chấn động kinh hãi qua như vậy lần nào.