Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Nguyệt Tàn Vân [Nhất Chiến]

Chương 27: Nhược Vô Đông Phong Xuy*

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối đông, rét ngập trăng ngà

Hoa nơi uyển thượng la đà ngát hương

Thở than phận số bi thương

Rót vào sầu lắng còn vương bên thềm

Trắng sương ngõ vắng êm đềm

Đêm luồn khe cửa tơ lòng rẽ đôi

Ái ân kiếp mộng phai phôi

Điểu oanh lạc lối, đơn côi ngã trần

Liễu xưa bướm cận vân kề

Mà nay héo rũ, trăm bề đớn đau...

Tiếng kẻng canh năm vừa gõ dứt, cứ thế ngang ngạnh khuếch tán thanh âm chát chúa kia, rền rĩ vang dội mãi ở cuối ngõ sau.

Vương Nhất Bác suốt cả đêm thâu, mỏi mệt tựa lưng bên thành đầu giường ngủ quên mất, giờ này lại bị tiếng huyên động hỗn tạp bên ngoài ấy, làm cho giật mình thức giấc, mang ánh mắt màu nhạt chậm chạp bài khai quá nửa.

Bàn tay hắn vẫn nắm chặt lấy bàn tay người kia, đến nổi ngay tại nơi da thịt mềm mại giao nhau ấy, cứ luôn hầm hập phát ra một cỗ nhiệt khí nóng rực, sưởi ấm cho linh hồn cả hai giờ này, có thể vượt qua hết bao đêm trường tăm tối dai dẳng, mịt mờ hơi sương.

"Tiêu Chiến, trời lại sắp sáng rồi!"

Vương tam thiếu tròng mắt bỏng rát ngấn lệ, in hằn lên trăm ngàn chỉ máu chằng chịt dọc ngang, nối tiếp xuyên thấu vào bên trong con ngươi sớm đã rệu rã, nhìn qua vô thần vô tĩnh.

Hắn khẽ nâng bàn tay còn lại đến vuốt ve lên mái tóc đen mượt của Tiêu Chiến, trông thấy anh vẫn như cũ, khoé mi ngập sắc u buồn ngày đó vẫn mãi cường liệt nhắm chặt, tựa hồ như vĩnh viễn cũng muốn cự tuyệt đi sự tồn tại của hắn.

"Đừng ngủ nữa có được không?? Qua hết ngày mai, mùa đông đã kết thúc rồi, tử liên ngoài vườn nở rất đẹp. Tôi đã ướp xong một túi trà, chờ anh tỉnh lại..."

Giữa không gian tịch mịt bốn bề thinh lặng như vậy, tiếng thở dài chán ngán của hắn làm cho lòng người không khỏi não nùng xót xa. Thế nhưng hắn vẫn chẳng hề để tâm đến, lại nhẹ nhàng dịch chuyển mấy đầu ngón tay tê dại, đưa đến vuốt ve lên một bên sườn mặt gầy sọp của anh.

"Trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tiêu Chiến anh có biết không, vậy mà chỉ còn lại một mình tôi chống đỡ. Nếu anh lại không muốn ở bên cạnh tôi, tôi nghĩ rằng, chính mình cũng sẽ chẳng còn sức lực để mà bước tiếp!"

Âm giọng của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng lại khản đặc tới mức khó nghe, ngoài vườn giờ này, tiếng gia đinh bắt đầu tục tục tỉa cành tưới cây, vang lên không ngừng không dứt.

Đã quá nửa canh năm, hắn hiện tại còn phải đi tới xưởng gạo để giải quyết việc đau đầu hôm trước.

Buông ra bàn tay hư nhuyễn của người kia, cẩn thận đặt vào bên trong lớp chăn ấm. Bởi vì hắn vẫn một mực luyến tiếc không cách nào nở lòng rời đi, cho nên hắn lại nghiêng đầu, hôn lên môi Tiêu Chiến thêm một lần, cuối cùng đành bất lực để nước mắt chính mình rơi xuống, thấm ướt bên khoé môi anh.

"Tôi đi một lúc, rất nhanh sẽ quay về. Tôi sẽ bảo má Hạ đến đây, ở cạnh anh. Ngoan! Không cần phải sợ hãi!"

Mãi cho đến khi Vương thiếu nhanh chóng bước ra khỏi tiền môn, thì sắc trời vây hãm xung quanh, vẫn còn nhiễu nhương bao phủ một màu ảm đạm ưu thương.

"Đông Tào ca, đã có tin tức gì của Mộc Chí chưa, hôm nay đã quá hạn hai ngày, tại sao vẫn còn chưa thấy cậu ấy quay về??"

Đông Tào đứng phía trong quầy thu, sắc mặt có chút khó coi, ra chiều lo lắng đáp lại.

"Anh cũng đang lo đây, sớm đã phái người đi tìm rồi, không chừng lát nữa sẽ có tin tức"

Vương Nhất Bác quả thật giờ này trong lòng có một dự cảm vô cùng xấu, khiến mi mắt hắn cứ thế giật giật liên hồi.

"Hy vọng mọi chuyện sớm được thu xếp, việc ở nhà đã làm em quá mệt mỏi rồi!!"

Đông Tào cười cười an ủi, bước ra khỏi quầy, đi đến trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn hai cái, rồi mới tiếp tục nói

"Không sao đâu, chú hai nhất định là phúc trạch tề thiên mà, với lại muội phu chắc chắn cũng sẽ được bình an!"

Cả hai một người thì rầu rĩ, còn một kẻ đắc chí hưng tâm, mà đi lại bàn trà ngồi xuống nói chuyện, được thêm một lúc mới cùng nhau theo xe hàng ra bến cảng chuyển gạo, bất quá cho tới giờ này tin tức về Mộc Chí vẫn là bặt vô âm tín.

"Ông chủ, ông chủ...không hay, không hay rồi...

.... Mộc Chí...

....Mộc Chí...

.... trên đường về, đã xảy ra chuyện...."

Hiện tại là đầu giờ thân, ánh nắng buổi chiều quả thật rất gay gắt, tạc xuyên vào sảnh lớn tiền trang, làm cho đáy mắt ai nấy cũng đều rừng rực bốc hoả, hệt như những ngọn đuốc sống có thể thiêu rụi hết đi mọi thứ. Đến ngay cả Vương Nhất Bác và Đông Tào cũng không ngoại lệ.

"Nói mau, là chuyện gì??"

Vương tam thiếu trong lòng không còn sót lại chút kiên nhẫn nào, trực tiếp quát lớn

"Mộc Chí...Mộc Chí... Sáng nay thuyền của anh ấy thuê, xuất cảng được nửa canh giờ thì đột nhiên bị đắm, thi thể anh ấy hiện nay đang được tùy tùng đưa về!!"

Đông Tào nghe xong thì bàng hoàng ngồi thụp xuống ghế, còn Vương Nhất Bác chỉ đứng chết trân một chỗ, mãi cũng chưa thấy làm ra phản ứng gì, lúc nhìn kỹ mới biết được hốc mắt của hắn gần như đã đổ máu đỏ au.

"Báo cho Mộc Viễn biết đi!"

Vương Nhất Bác nắm đấm siết chặt, từ từ nhắm mắt lại, âm giọng trầm thấp rít qua kẽ răng, phát ra quả thực vô cùng đáng sợ, bởi vì hiện tại ở trong lòng hắn đã bắt đầu dấy lên một mối nghi ngờ xác đáng, rằng chuyện này ắt hẳn phải có điều khuất tất gì đó.

Nguyên lai cũng do hắn quá biết rõ, Mộc Chí bơi rất giỏi, có lý nào bọn tùy tùng đi theo đều vô sự, chỉ riêng mỗi mình y là mất mạng??

Sau khi người báo tin đi mất, Vương Nhất Bác một mặt làm như bản thân thực hoảng loạn, một mặt ngầm dò xét động tĩnh người đang ở bên cạnh mình. Vốn trước đây chuyện thông da^ʍ giữa Nhất Kiện và Tiêu Chiến, hắn đã cảm thấy không ổn, nay sự ngờ vực bất nhất này của hắn, lại càng muốn tăng thêm gấp bội.

"Tam thiếu, em đừng đau buồn, cùng tự trách như vậy, đây âu cũng là một tai nạn mà chẳng mấy ai lường được, vấn đề của chúng ta còn chưa giải quyết xong, chi bằng em nghĩ xem làm cách nào thu xếp sẽ tốt hơn??"

Đông Tào giả bộ thương tâm một lúc cũng nhịn hết nổi, liền lộ ra đuôi cáo.

"Bây giờ đầu óc em chẳng nghĩ được gì cả, chuyện ở nhà thì lại rối tinh rối mù, Tiêu Chiến thì vẫn còn mãi chưa thấy hồi phục, nay lại còn gặp phải chuyện bất hạnh của Mộc Chí. Ca! em bây giờ chẳng còn biết phải trông cậy vào ai!!"

Cảm thấy con nai tơ đang dần dần bị sập bẫy, Đông Tào lúc nói chuyện cũng bớt đi dè dặt ba phần.

"Anh thấy như vầy, hay là chúng ta vẫn theo cách cũ, chuyển hàng sang bên đó, chuyến này anh sẽ đích thân đi theo, đảm bảo sẽ không có sơ xuất gì!"

"Em chỉ lo, nếu ở đây bị hụt một số lượng quá lớn, nhất định sẽ chẳng trụ nổi"

"Anh tính rồi, đơn hàng ở đây đa số là nhỏ lẻ chẳng đáng kể, chúng ta cứ việc hủy hết, có thiệt hại đôi chút, thì mang lợi nhuận bên kia đắp vào. Nhưng nếu chúng ta làm trái giao kết với ông chủ Tô lần này, chắc chắc khoảng bồi thường, là một con số mà em không thể tưởng tượng nổi"

"Như vậy...

...như vậy...??"

Vương Nhất Bác đứng trước sảnh tiền trang, bần thần nhíu mày nhìn về phía tây hướng, trông thấy rán chiều đã sắp lặn rồi, đột nhiên hắn rất muốn nhanh chóng bỏ hết tất cả để quay về nhà.

"Thôi được, theo ý anh. Ngày mai anh lập tức lên đường. Nhớ đi sớm về sớm!"

Nói xong câu này, Vương Nhất Bác cũng rời khỏi Tĩnh Nam, như thường lệ trở về Vương phủ bằng một chiếc xe kéo nhỏ.

"Chú Lý!!"

"Tam thiếu gia, xin cậu cứ căn dặn!!"

"Hiện tại tôi có một chuyện rất quan trọng muốn chú làm ngay!!"

Lý Minh đứng ở cuối uyển vườn phía bên trung lầu, gập người cung kính ở trước mặt Vương Nhất Bác.

"Chú phái thêm mấy tên gia đinh cùng đi một chuyến đến Chiết Giang. Nhớ kỹ, lần này tuyệt đối bí mật!"

Gió lớn bỗng chốc nổi lên, ào ào xô tới khiến cho lá cây đằng được dịp rụng tả tơi một trận, sau khi bóng Lý Minh mất hút gần lối rẽ, Vương Nhất Bác cũng định quay trở về thư phòng của mình, thì bất ngờ bắt gặp Tuyết Nhi, ở đằng sau chậu cây lớn đang định bỏ chạy.

"Em nhìn thấy tôi vì sao lại muốn đi gấp như vậy?"

Biết rõ bản thân không thể trốn tránh, Tuyết Nhi đành quay người lại, hai mắt hàm lệ đối diện với hắn, trở giọng oán trách

"Là em giận anh, nên mới muốn đi, đây còn chẳng phải là đường trở về phòng của thiếu cô gia hay sao?? Anh mau nhớ lại xem, bản thân mình từ lúc nào, đã chẳng bước đến nhị phòng rồi, có phải đã sớm quên mất, còn có em nữa hay không??"

Có một chuyện vô cùng quái lạ là, bản thân hắn ngay vào lúc này, cho dù có tận mắt nhìn thấy rõ ràng Tuyết Nhi đứng ở trước mặt hắn ủy khuất thương tâm mà khóc lóc, thì ở trong lòng hắn cũng chẳng mảy may cảm thấy đau xót.

"Vậy em từ lúc nào, cũng không có ý đến thăm anh ấy một lần?? Tôi cứ luôn tự hỏi, em có còn là người mà tôi trước kia từng quen biết, nhu mì hiểu chuyện và hiền lương?? Bất quá bây giờ em chỉ cần ở yên trong phòng, an tĩnh làm tốt danh phận mợ hai của mình là được, đừng gây thêm nhiều chuyện phiền phức để tôi phát hiện. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ không buông tha em!"

Vương Nhất Bác con ngươi trổ màu đồng cơ hồ hiện lên sát khí đằng đằng, nói xong mấy câu mang ý tứ lấp lửng như vậy, sau đó liền cứ thế lạnh lùng bước qua tầm mắt ả, một đường hướng về phía thư phòng mà đi thẳng.

Trời đã bắt đầu sập tối, để mặc cho màn đêm âm trì tự mình liên hồi buông xuống, vừa khéo che khuất đi ánh nhìn long lên sòng sọc đang lao tới cắm sâu vào bóng lưng đã từng chút dần trở nên xa xôi kia.

Thực giống như yêu hồ ngàn năm muốn xông đến cắn xé cái thân ảnh ngạo ngạo băng lãnh ấy, cho tới khi tràn trề huyết tanh. Nắm tay bên dưới bện chặt run rẫy, trầm luân trong sự thù hận chất chồng, chính là một đáp án quá mức rõ ràng của ả.

"VƯƠNG NHẤT BÁC....!!!

....cả nhà các người nhất định sẽ không sống yên đâu!!"

Cánh tử liên nồng hương, khép hờ ủ rủ ven lối rẽ kề cạnh dãy hành lang quen thuộc, cố sức ẩn mình đằng sau lớp sương mờ ảo giăng phủ đầy trời, mà thả hồn đong đưa theo cơn gió lớn cuộn trào. Vương Nhất Bác lúc này đã đi đến trước cửa thư phòng, nơi mà đang hắt hiu phát ra ánh nến dập dờn, thuận tay đưa lên đẩy nhẹ một lần, liền lập tức đem cách trở chắn ngay phía trước, đẩy lùi tức khắc.

"Má Hạ, hay là người trở về phòng nghỉ ngơi trước!"

Đầu tiên đập vào đáy mắt chứa đựng mong chờ của hắn, hiển nhiên chẳng phải là Tiêu Chiến đã tỉnh lại, mà là hình ảnh Hạ ma, mệt mỏi gục đầu ngủ thϊếp ở bên cạnh giường.

"Ta...ta ngủ quên mất... Nhưng mà tam thiếu, ta nói cho con biết một việc, buổi trưa cậu ấy có tỉnh lại, nhưng chắc là do thân thể quá mức kiệt quệ, cho nên lại tiếp tục mơ màng mà ngất đi!"

Vương Nhất Bác nghe xong thì vui mừng tới nổi chảy cả nước mắt, đợi cho tới lúc Hạ dì ra rỏi phòng, tiếp tục lại đến lượt hắn ngồi ở bên cạnh giường, dùng ngữ điệu dịu dàng nhất mực, mà trò chuyện cùng anh.

"Tiêu Chiến, sao anh không đợi tôi thêm một chút, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng anh cứ như vậy mà ngủ mất rồi. Anh biết không, hôm nay Mộc Chí được báo tin là đã thiệt mạng trên đường trở về Tĩnh Nam, anh nói xem, có phải là tôi liên lụy đến y hay không??"

Vương Nhất Bác chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến đặt vào trong lòng mình, bởi vì hắn cảm thấy giữa lúc này đây, bản thân hắn vô cùng sợ hãi cô độc.

Một bên phụ thân hắn bệnh tình nguy kịch mãi chẳng thuyên giảm phần nào, còn một bên Nhất Kiện cũng đã nằm liệt giường kể từ ngày đó, hắn nghĩ nếu như hắn ngã quỵ, nhất định Vương phủ sẽ chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn.

Lạ thay đương lúc trầm tư suy ngẫm, hắn bỗng đột nhiên phát giác, ngón tay chính mình nhẹ nhàng bị ai đó siết chặt.

"Tiêu Chiến....

...anh...anh tỉnh lại đi...

...mau tỉnh lại đi...

Tiêu Chiến....!!

...làm ơn...."

Giữa chốn thinh lặng, âm giọng của Vương Nhất Bác tha thiết cầu xin người kia vang vọng, nghe như tiếng tỳ bà ai oán ngân lên giữa đêm mưa ngày cũ.

Mà cũng thật may mắn, rốt cuộc hắn cũng được lão thiên gia từ tâm đáp lại một lần.

Tiêu Chiến mở mắt nhìn hắn, nhưng ánh nhìn kia lại vô thần vô khí đến không cách nào diễn tả nổi thành lời.

"Tiêu Chiến...

...rốt cuộc anh cũng đã trở về rồi!!

...tôi rất vui..

Là thật!

Tôi rất vui mừng...."

Hắn vội vàng cuối thấp người ôm chầm lấy anh, cùng với dòng lệ ngắn dài chẳng phân nổi, cứ ồ ạt tuôn trào bên khoé mắt ngập tràn hạnh phúc. Thế nhưng bản thân hắn vẫn còn muốn ra sức giữ lại thân thể gầy guộc kia thật chặt trong vòng tay mình, giống như sợ hãi phút giây này, biết đâu chỉ là một cơn mỹ mộng vô chừng.

"Tiểu Uyển à, trời tối rồi đừng nghịch nữa, mau trở về nhà ăn cơm!!

...ngoài gốc đào có quỷ...

....cuối vườn có yêu ma!!

...ngoài gốc đào có quỷ...

....cuối vườn có yêu ma...

....

"

Duy chỉ mấy câu ngắn ngủi mơ mơ hồ hồ, không đầu không cuối như vậy, thỏ thẻ phát ra từ bên khoé môi khô nứt kết vảy máu tươi kia, đã có thể đánh cho hắn ngay cả tâm trí hỗn độn, cùng với trái tim đang đập mạnh giờ này, cũng phải kinh hồn bạc vía một trận....

__________________

(*):Khi ngọn gió đông không còn thổi nữa

SR mn vì hôm qua không up chap kịp nhé!🤧

Mấy tình yêu có nhớ tam thiếu cùng tam thiếu cô gia hôn nè??

À mn có đọc Vãn Mộng với Ngày Thành Hôn chưa?

(tui đang pr dạo đấy😝)
« Chương TrướcChương Tiếp »