Xe đưa đến nơi ở của Nam Ngọc, cô ấy xuống xe, lễ phép tạm biệt với lái xe.
Ngay sau đó, âm thanh không kịp chờ đợi vang lên bên tai Tần Kiến Nguyệt: "Người ta muốn kết thân với nhà giàu quyền quý họ Bạch."
Lục Xa Địch học giọng điệu kỳ quái của Nam Ngọc, trợn mắt: "Lêu lêu lêu, người có gia thế thì ghê gớm lắm sao? Còn có thể xem thường những dân thường như chúng ta, hứ. Triều Đại Thanh còn tiêu vong rồi kìa!"
Cô ấy nghiêng đầu một cái, dựa vào vai Kiến Nguyệt: "Chị nói đi? Nguyệt Nguyệt."
Tần Kiến Nguyệt đang định mở miệng, điện thoại truyền tin nhắn đến.
Cô mở ra xem.
Hộp thoại yêu cầu kết bạn có một số "1".
Năm đó Tần Kiến Nguyệt đã phải nỗ lực rất nhiều mới vào được Tam Trung. Bởi vì tính nghiêm khắc của môn học nên cô đã trượt môn vật lý. Tổng điểm gần sát vạch cô mới có thể đậu vào ngôi trường tốt nhất ở thành Yến.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, ba mẹ có thể xem như thở phào nhẹ nhõm, đưa cô đến rất nhiều ngôi chùa khác nhau để tạ lễ.
Những giây phút mang theo sự sợ hãi trong lòng ấy, giờ cô đã không nhớ rõ nữa.
Trước ngày nhập học, mẹ đưa cô đến nha khoa để chỉnh răng, bác sĩ nói cô sẽ phải đeo niềng răng trong suốt ba năm, Tần Kiến Nguyệt chắc chắn đồng ý.
Cô chỉ nhớ rằng kỹ thuật của bác sĩ niềng răng cho cô rất tệ, nó khiến cô rất khó chịu.
Người ta nói tuổi trẻ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, Tần Kiến Nguyệt có thể là một ngoại lệ. Đến nay cô vẫn có thể nhớ thẩm mỹ thảm hại và cơ thể kém phát triển, không được cao thời cấp ba của cô, vì thế cô luôn đứng đầu khi xếp hàng.
Dùng ánh mắt hiện tại nhìn hình ảnh trong quá khứ từ trên xuống dưới, toàn thân chỉ viết bốn chữ: Miệng còn hôi sữa.
Một cô bé tầm thường như vậy đã gặp định mệnh của mình trong một xó xỉnh không ai hay biết.
Hôm đó là ngày nhập học bắt đầu sau tuần thứ hai chỉnh răng, chuẩn bị nhập học Tam Trung. Tần Kiến Nguyệt hôm đó dậy muộn nên cô đã bắt taxi đến trường. Giữa đường mưa to, cổng trường xảy ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng, bác tài bực tức nói với cô “Cô bé, chú dừng xe ở đây cháu tự mình vào đi nhé.”
Tần Kiến Nguyệt liếc ra ngoài cửa sổ: "Chú không thể lái xe thêm một chút nữa sao ạ?"
Bác tài nói: "Ở đây tắc đường quá." Nói xong chú ấy chỉ vào cảnh sát giao thông phía trước: “Không đến một giờ không ra được.”
Tần Kiến Nguyệt hạ giọng nói nhỏ: "Được rồi."
Cô trả tiền rồi xuống xe, đội mưa xông về phía trước.
Không dễ dàng gì mới đến được đại sảnh của tòa nhà dạy học, cô đột nhiên phát hiện mình chưa xem lịch học.
Mà Tần Kiến Nguyệt không có điện thoại không thể liên lạc với bên ngoài, may mắn cô nhìn thấy bảng thông báo đặt ở trên chiếc sân ngoài trời. Cô chỉ có thể tìm danh sách lớp của mình ở trên đó.
Lúc đó chuông vào lớp reo, ngoài sân không có một bóng người. Tần Kiến Nguyệt đành phải trùm mũ áo khoác lên đầu bước vội ra ngoài, không đến ba phút người cô đã ướt đẫm, giọt mưa rơi vào lông mi yếu ớt của cô khiến hàng mi trở nên nặng trĩu. Cô nheo mắt liếc nhìn danh sách, khó khăn tìm kiếm tên của mình.
Mưa dần trở nên nặng hạt hơn, tầm nhìn cũng bị nhòe đi.
Tần Kiến Nguyệt lau đi những giọt mưa rơi trên mi mắt rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng lộp bộp.
Mưa trên đỉnh đầu lộp bộp chảy xuôi trên vành ô, nước mưa như vòng cung màu bạc linh hoạt nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất.
Cơn mưa lạnh băng xối xả đột ngột dừng lại. Những hạt cườm trên lông mi của cô từ từ rơi xuống, Kiến Nguyệt chớp mắt, thế giới lại trở nên rõ ràng.
Trên đỉnh đầu của cô là một chiếc ô màu đen.