Chương 47

Nhóm Dịch: BoboTaotao

Lúc nào cô đạp xe cũng vội vội vàng vàng, chỉ những khi nhìn thấy anh qua cửa sổ phòng học mới dừng xe lại, khao khát nhìn bóng lưng của thiếu niên đứng trên bục giảng, một tay anh nhàn nhã đút vào túi quần, một tay khác cầm phấn, không cần nhìn mà có thể vẽ ra cả bản đồ thế giới lên bảng đen, còn ký hiệu rõ ràng từng đợt gió mùa và dòng hải lưu.

Vẽxong nét cuối cùng, Trình Du Lễ bỏ phấn xuống, chà xát đôi tay dính đầy bụi phấn.

Nhưng vẫn không sạch, anh không chịu nổi tro bụi.

Sau đó anh ra khỏi lớp, vào nhà vệ sinh rửa tay.

Đi phía sau là cô gái không ngại cực khổ mà chạy đến gặp anh.

Nhưng anh sẽ không biết được điều đó.

Nhìn qua chỗ khác, Tần Kiến Nguyệt vô tình nhìn thấy chiếc giường lớn bên trong phòng ngủ. Đèn trong phòng tắt, chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ.

Lát nữa… Sẽ động phòng ở đây sao?

Cô lập tức xấu hổ rời mắt, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau , cô quay đầu lại, nhận ly pha lê từ tay Trình Du Lễ: “Cảm ơn.”

Đôi chân dài của Trình Du Lễ bước lên phía trước hai bước, cùng cô ngồi trên sofa, nghiêng người sang nhìn Tần Kiến Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ nói không thích anh thật à?”

Cái vấn đề này lúc nãy đã nói ở Cục dân chính, anh hỏi cô đã nói chuyện với gia đình chưa, Tần Kiến Nguyệt vì sốt ruột nên trả lời qua loa một câu, đợi sau khi đăng ký xong cũng không nhắc lại.

Không ngờ anh lại để ý đến vậy.

Tần Kiến Nguyệt nói: “Bà ấy không có nói không thích, chỉ là cảm thấy chúng ta kết hôn hơi đột ngột. Bởi vì lúc trước em cũng không nói với bà ấy chuyện này nên bà cho rằng anh là kẻ lừa đảo.”

“Lừa đảo?” Anh có chút khó tin, sau đó như nghĩ đến cái gì nói, “Em cũng nghĩ như vậy?”

“…”

“Nói anh nghe xem.” Trình Du Lễ đổi tư thế, nằm trên ghế sofa, cách cô rất gần. Cả người lười biếng mà cao quý, như ánh trăng trong trẻo nơi Cô Lăng, bông tuyết lạnh lẽo trên sông Hàn.

Nó khiến cho người ta không dám lại gần, nhưng cũng làm cho người ta say đắm, mê mẩn.

“Em không biết.” Tần Kiến Nguyệt lắc đầu, cô dường như biết mọi thứ về anh, lại giống như chẳng biết gì cả. Nếu như hỏi cô anh có phải là một kẻ hoa tâm hay không, cô không biết. Rất khó để biết được tình cảm của đàn ông dành cho phụ nữ là thật lòng hay giả dối.

Cô bình tĩnh uống một ngụm nước.

Trình Du Lễ cười như không cười nói: “Vậy em lên thuyền giặc rồi, có hối hận không?”

Trong hơi nóng mờ mịt, Tần Kiến Nguyệt bị ép vào tường, mông lung nhìn mái trên trán Trình Du Lễ có chút ướt, dưới mái tóc là hai con ngươi đang gợn sóng của anh. Dưới phần xương nhô lên của lông mày, nó càng để lộ vẻ thâm thúy u chìm. Trong ngoài đôi mắt này đều như bị lấp đầy bằng sương mù.

"Ngươi, các ngươi đã không kịp?" Cô lo lắng đến mức tiếng nói cũng run lên, không biết nên nhìn đi đâu, chỉ dám không nhúc nhích nhìn vào gương mặt của anh. Nhưng khóe mắt cô vẫn nhìn thấy phần xương quai xanh sạch sẽ và phần ngực bụng săn chắc của anh.

Yết hầu của anh nhấp nhô, sau đó nói: "Dù sao lát nữa vẫn phải đi tắm, nên cứ như vậy đi cho bớt việc."

...