Chương 29

Nhóm Dịch: Bobo Taotao

Tin nhắn cho anh là đến từ chính Hạ Tễ, cô ta hỏi: Trình Du Lễ, cậu có tới không?

Trình Du Lễ gửi đi hai chữ: Không rảnh.

Lớp trưởng: Nữ thần đã nhắn muốn gặp cậu rồi, cậu đừng làm người ta mất hứng được không?

Trình Du Lễ vốn dĩ không định trả lời nhưng thấy mọi người đều đang chờ anh, anh liền nhắn thêm một câu: Có thể dẫn người nhà không?

Lớp trưởng: Cậu đang làm trái tim của những cô gái bị tổn thương đấy.

Hạ Tễ gửi tới một biểu tượng cảm xúc là hình con mèo đau khổ.

Sau đó anh cũng không trả lời lại, Hạ Tễ rất hiểu về anh, quen biết nhau hơn hai mươi năm, Trình Du Lễ không cần phải đối xử xã giao hay giải thích mọi thứ cho cô ta.

Anh thoát khỏi cuộc trò chuyện.

Bởi vì Tần Kiến Nguyệt đã trả lời tin nhắn: Anh về đến nhà?

Trình Du Lễ: Ừm.

Trình Du Lễ: Nhật ký viết cái gì thế, có thể chia sẻ không?

Tần Kiến Nguyệt:…… Không thể nói cho anh.

Trình Du Lễ: Không phải yêu thầm đàn anh nào chứ.

Tần Kiến Nguyệt: Thật sự bị anh nói trúng rồi.

Trình Du Lễ: Nói ra xem thử, tên là gì thếì? Có lẽ anh quen.

Tần Kiến Nguyệt: Đừng nói chuyện với em nữa.

Trình Du Lễ nhìn màn hình di động, nhịn không được cười một cái.

Nhất thời không biết phải trả lời cái gì, anh buông điện thoại xuống đi rửa mặt, sau khi xong anh mở tin nhắn ra.

Chắc là không thấy anh trả lời, Tần Kiến Nguyệt cứ cách năm phút lại gửi cho anh một tin nhắn: Anh đang giận sao?

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô.

Trình Du Lễ dùng khăn lông say sưa lau tóc của mình, cầm bộ đồ ngủ mặc vào, anh mở rèm ở ban công ra, khiến cho ánh sáng của những ngôi sao chiếu vào nhà, cuối cùng anh gọi điện cho Tần Kiến Nguyệt. Trình Du Lễ dựa vào lan can của ban công ngoài trời, nhìn xuống hình ảnh ánh trăng khuyết phản chiếu trên mặt hồ trong xanh, ánh trăng lấp lánh, run rẩy.

Tần Kiến Nguyệt bắt máy rất nhanh. Anh chưa lên tiếng, cô đã nhỏ giọng hỏi một câu: “Trình Du Lễ, anh đang tức giận sao?”

“Tức giận?” Anh vừa tức giận vừa buồn cười, “Tần Kiến Nguyệt, em không biết chữ ghen viết thế nào à?”

Ở đầu bên kia điện thoại Tần Kiến Nguyệt đang ngồi căng thẳng trên giường, cô ôm lấy đầu gối, nhẹ nhàng dùng tay vuốt đầu gối xanh tím của mình, nghe được giọng nói của anh kèm theo tiếng cười nhẹ đó, cô không khỏi khựng lại.

Cô chậm chạp nói: “Không cần ghen.”

“Vì sao? Anh không thể ghen?”

“Bởi vì,” Cô cúi xuống đầu gối của mình, cả người cuộn lại, “Đó là người mà em đã thích từ rất lâu, rất lâu rồi.”

Trình Du Lễ yên lặng một chút, không tiếp tục truy hỏi nữa. Một lát sau, anh mới từ từ mở miệng nói: “Vậy cho em một câu lựa chọn, nếu em có thể tự định chung thân, chọn một người đàn ông. Em sẽ chọn ai? Anh hay là đàn anh đó?”

Tư định chung thân, từ này nghe thật khoa trương.

Nhưng Tần Kiến Nguyệt vẫn vô cùng nghiêm túc tự hỏi bản thân. “Học trưởng” kia là những cảm xúc mà cô đã phong ấn trong cuốn nhật ký, là vẻ đẹp của vô số bóng hình chồng lấp lên nhau. Những ngọt ngào và chua xót của năm tháng tự biên tự diễn đó đã kết thúc cùng với buổi hoàng hôn năm mười sáu tuổi rồi.

Là anh, cũng không phải là anh.

Là em mà anh không thể có được, đó là trang giấy đã cất giấu mãi mãi ký ức của anh.

Cuối cùng, Tần Kiến Nguyệt cho anh câu trả lời: “Chọn anh.”

Giọng điệu Trình Du Lễ cao hơn một chút, có thể nhìn ra anh vô cùng hài lòng với câu trả lời này: “Ừm, tạm tin em một lần.”

“Sao lại tạm tin em,” Tần Kiến Nguyệt có chút tức giận, “Em rất nghiêm túc đó.”

“Có nghiêm túc hay không chỉ có mình em biết thôi.” Anh nhàn nhạt nói.

Đang dự định cãi lại anh nhưng Tần Kiến Nguyệt còn chưa kịp mở miệng đã bị lời nói của anh cắt ngang. Trình Du Lễ dịu dàng nói ra bốn chữ —— “Ngủ ngon nhé vợ.”

“……”

A!! Vợ gì chứ! ? Sao lại là vợ? Thật là người đàn ông lỗ mãng!!

Cô dùng chăn che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.

Giống như con cá đang nhảy đành đạch trong chiếc chảo nóng, khó mà đi vào giấc ngủ được.