Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Trình Du Lễ dời mắt đi, nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy đống quần áo bẩn thỉu chất thành đống trên ghế sô pha, anh gần như đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra, nên lập tức hỏi: "Cô bị bắt nạt?”
Cô mím môi, không nói tiếng nào.
Trình Du Lễ với lấy một bộ trang phục lộn xộn rồi mở nó ra để nhìn kỹ hơn. Lớp sơn sền sệt dính vào đầu ngón tay anh, anh nhẹ nhàng chà xát xoá nó đi.
Dưới lầu lại vang lên tiếng động, Tần Kiến Nguyệt trở nên lo lắng. Cô cảnh giác lắng nghe, phát hiện là giọng nói của con gái, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nam Ngọc hỏi: “Em để chỗ nào? Chị giúp em tìm, em đừng đi lên đây.”
Lục Xa Địch nói: “Ở ngăn thứ hai trong hộp của em, chị mở ra là nhìn thấy được liền.”
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lên lầu. Trong phút chốc, Tần Kiến Nguyệt lại trở nên cảnh giác.
Cô gấp gáp nói với Trình Du Lễ: “Đàn chị sắp tới rồi, anh có thể trốn đi một lát không?”
Anh khom người vén áo khoác trên mặt đất lên, đống hỗn độn đập vào mắt anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh thờ ơ, vẫn giễu cợt cô như cũ: “Cô giấu cái gì chứ? Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?”
Trình Du Lễ đứng thẳng lại quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang vô cùng căng thẳng, nhìn dáng vẻ đó, anh không nhịn được mà phì cười: “Hay là cô cảm thấy, tôi không được gặp người khác?”
Tình huống như vậy làm Tần Kiến Nguyệt cảm thấy có chút không chân thật. Khoảng cách của bọn họ gần đến nỗi cô không thể nhìn rõ vẻ đẹp của anh, trước mắt chỉ có hai hàng lông mày sắc nét và đôi mắt trong veo.
Đôi mắt này nhìn cô chăm chú thật lâu, không có sự dịu dàng như mật ong tan chảy, chỉ có sự ấm áp, kiên định và yên bình, dường như nó đang dẫn dắt cô lạc vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn.
Trình Du Lễ cắn vào bờ trong của môi cô, cơn đau yếu ớt này nhắc nhở cô rằng đây chính là sự thật.
Cái ôm của anh là thật, sau bao nhiêu năm, cô ngồi trong vòng tay anh, chờ đợi một nụ hôn tuyệt vời.
Có lẽ, lời nói này phải đổi thành cô nói mới đúng—— Trình Du Lễ, em có thể hôn anh sao?
Bàn tay trên vai anh từ từ siết chặt, nắm lấy một góc áo sơ mi của anh. Tần Kiến Nguyệt từ từ nhắm mắt lại.
Nhịp tim cô tăng nhanh, nguồn sáng yếu ớt màu vàng khẽ chiếu vào mí mắt cô.
Cô cảm giác được cánh tay đang ôm lấy cô lại lần nữa siết chặt. Tần Kiến Nguyệt ngồi trên đùi anh, sau đó thuận thế ngả vào lòng anh.
Trình Du Lễ dùng bàn tay khác vuốt ve mặt cô, hơi thở ấm áp đầy dễ chịu dừng trên chóp mũi của cô.
Nụ hôn là một sự kiện vô cùng thiêng liêng trong lòng các cô gái.
Cùng người mình thích hôn nhau là cảm giác gì?
Là ngứa.
Đôi môi áp vào nhau, sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng cẩn thận đó khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Giống như bị điện giật vậy, bả vai không khỏi co rúm. Nhưng lại được bàn tay anh trấn an, đè xuống.
Trong căn phòng ngủ cũ kỹ ẩm ướt đầu hè, họ ôm nhau thật chặt.
Những ngón tay mảnh khảnh của Trình Du Lễ luồn vào tóc cô, đỡ lấy gáy cô và hôn thật sâu.
Từng chút, từng chút trả lại cho cô sự thật.
“Tần Kiến Nguyệt! Sao con lại khoá trái cửa thế này!”
Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức Tần Kiến Nguyệt đang bị hãm sâu.
Cô bỗng nhiên mở to mắt, dùng tay chống lên vai anh, đẩy anh ra xa một chút: “Không xong rồi, mẹ em đã trở về.”
Trình Du Lễ dừng lại, nhướng mày tùy ý rồi buông vòng tay đang trói cô lại.
Tần Kiến Nguyệt đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, gương mặt đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói: “Anh…… Ở yên trong phòng, đừng ra ngoài.”
Anh bất đắc dĩ cười khẽ một chút, gật đầu nói: “Được.” Người đàn ông không có danh phận, số mệnh luôn là trốn tránh.
Tần Kiến Nguyệt đi xuống lầu. Trình Du Lễ lại thả lỏng tuỳ ý ngồi trên ghế của cô.