Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ kỹ càng, giọng nói của đàn chị rất mơ hồ, cũng chưa chắc là “Trần” kia đâu? Cô cứ hay nhạy cảm thôi.
Bình tĩnh lại, cô tiếp tục vẽ lông mày.
Lục Xa Địch là một linh hồn buôn chuyện, kéo ghế đến trước mặt Nam Ngọc, nhỏ giọng nói: "Đàn chị, chị từng gặp con trai hai nhà họ Trình rồi sao? Nghe đồn cực kỳ đẹp trai đó."
Nam Ngọc chậc một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cô cẩn thận một chút. Chỉ là ánh mắt đảo một lượt xung quanh, phát hiện người xung quanh đều đang bận rộn với việc của mình, thì tỏ vẻ xấu hổ, nói một câu với Lục Xa Địch: "Anh ấy thường xuyên đến chỗ này nghe hát, sau này em sẽ có nhiều cơ hội gặp anh ấy. Vừa đẹp trai lại có tiền, cực kỳ tuyệt vời.”
Nam Ngọc nhìn thấy dáng vẻ mê trai của Lục Xa Địch, trêu ghẹo cô một câu: "Lát nữa hát em đừng nhìn xuống sân khấu, không nước miếng lại chảy hết ra, mất mặt chết."
Lục Xa Địch tức giận cười, không biết lớn nhỏ véo má của cô.
Tần Kiến Nguyệt cảm thấy tâm tình phức tạp, đầu bút trong tay đi lại mấy lần, vô thức vẽ đuôi lông mày quá đậm.
"Kiến Nguyệt, đây là điện thoại của cô à? Có điện thoại này."
Lục Xa Địch chỉ vào chiếc điện thoại vẫn luôn kêu reng reng, lúc này mới kéo suy nghĩ của Tần Kiến Nguyệt quay lại.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn cuộc gọi đến, là anh họ Tần Phong của cô,
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tần Kiến Nguyệt lựa chọn đi ra ngoài nghe.
Giọng nói Tần Phong cực kì thân mật, cười đùa tí tửng: "Lâu rồi không gặp, bớt thời gian ôn chuyện không?"
Tần Kiến Nguyệt không muốn nói nhảm với anh ta, đi đến cuối hành lang thấp giọng hỏi anh ta: "Muốn vay bao nhiêu?"
Tần Phong đầu dây bên kia dừng một chút, cười đến mức không biết xấu hổ: "Em nói cái gì vậy, anh tìm xem chỉ để vay tiền thôi sao? Mẹ nó thật là tổn thương tình cảm mà.”
Tần Kiến Nguyệt nhíu mày, hạ giọng: "Không nói thì em tắt máy đây, lát nữa em phải biểu diễn rồi."
"Này này." Tần Phong đổi chủ đề: “Cái đó, em cho anh mượn 8000 tệ, ngày khác anh kiếm được anh trả cả gốc lẫn lãi cho em.”
Tần Kiến Nguyệt nhẹ xoa chán: "Nhiều nhất 5000 tệ."
"Được được được, 5000 tệ thì 5000 tệ." Tần Phong cười hắc hắc: “Yêu em gái chết mất, moa moa."
“..." Cô định khuyên vài câu nhưng sau đó không nói gì nữa.
Cô đứng trong hành lang tầng hai, dưới chân là sàn nhà bằng gỗ lim cũ kỹ, người dẫm lên phát ra tiếng cót két. Tiếng động sau lưng không lớn mà chỉ như rón rén bước chân.
Tần Kiến Nguyệt quay đầu lại, hai cô gái nhỏ Nam Ngọc và Lục Xa Địch đầu chống lên đầu, núp ở phía sau cánh cửa nhìn gì đó.
"Ai, ai, là ai, chị chỉ em coi với!” Đây là giọng nói của Lục Xa Địch.
Nam Ngọc bất mãn với việc cô ấy gào to: "Ồn ào cái gì vậy, em nói nhỏ thôi."
Tần Kiến Nguyệt nhìn theo ánh mắt hai người, bên dưới là khách sắp tới, chưa mở màn ra, sân khấu tĩnh mịch như đêm tối. Chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa, đám đông đang bàn tán xung quanh một bà lão, bà lão mang theo hoa chúc thọ trước người, trên bàn bát tiên cổ được đặt một quả bàn đào diễm hồng nhuận.
Đây là trận chiến của những gia đình lớn.
Mặt mày bà lão rạng rỡ, có người hầu hạ, cười nhẹ nhàng.
Tầm mắt của cô chuyển tiếp về phía sau, trong bóng tối mịt mờ, người đàn ông thanh quý dựa vào trên ghế bát tiên, trên mặt mang theo nụ cười nhạt ấm áp lắng nghe người bên ngoài nói chuyện. Nửa người anh chìm trong ánh sáng từ khe hở chiếu xuống.
Bóng tối ánh sáng xen kẽ nhau khiến cho bóng dáng của anh, không thể rõ ràng nhận ra.
Người đàn ông siết chặt chiếc chén khắc hoa màu tím, cánh tay mảnh khảnh lười biếng đặt lên mép bàn.
Môi mỏng kề sát miệng chén, nhấp một ngụm Kim Tuấn Mi.