Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Trình Du Lễ vươn tay: "Đủ rồi, cứ như vậy đi."
Hai ngón tay kẹp vào thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh.
Tần Kiến Nguyệt rũ mắt xuống, khóe mắt là hình ảnh tay anh bưng ấm trà, nước trà chảy vào đáy chén, tiếng nước càng ngày càng giòn. Trong tiếng nước chảy yếu ớt này, cô nghe thấy anh như cười như không nói một câu: "Rất sợ tôi à."
Cô sửng sốt một chút: "Tôi sợ anh làm cái gì?"
Ấm trà bị đặt lại trên mặt bàn, một chén trà ngon bị ngón tay xinh đẹp của anh nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài, dừng lại bên mép bàn Tần Kiến Nguyệt. Cô có thể nhìn thấy rõ ngón tay trắng trẻo và móng tay được cắt tỉa gọn gàng của anh.
"Có thể quang minh chính đại nhìn tôi, tôi không ăn thịt người."
Mùi hương nhàn nhạt tiến vào xoang mũi, là trà Thanh Mạt.
Tần Kiến Nguyệt không lên tiếng, bưng chén uống trà, xoá tan sự gượng gạo.
Cô bị hỏi học hí bao lâu rồi.
Kiến Nguyệt trả lời: "Học từ khi học tiểu học."
Anh nói: "Cô hát rất khá." Rồi lại bổ sung: "Bà nội tôi thích cô."
Nói đến bà nội, Tần Kiến Nguyệt muốn hỏi: "Hôm đó bà ấy có đến không?"
"Không đến."
Cô gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Trình Du Lễ đánh giá khuôn mặt dịu đi của cô, chế nhạo nói: "Không cho bà tôi leo cây được nhưng cho tôi leo cây thì được."
Tần Kiến Nguyệt vội nói: "Tôi không có ý này."
Anh cười nhạt từ chối cho ý kiến, lại nói nhỏ: "Mắc nợ người ta thì phải trả."
Tần Kiến Nguyệt nói: "Cô Mạnh hát giỏi hơn tôi." Ngụ ý anh không cần nghe người hát hí kém.
Trình Du Lễ lại nói: "Cô cũng biết tôi muốn nghe cô hát."
Tiếng đàn dương cầm linh hoạt kỳ ảo truyền từ sảnh nhà hàng đến. Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng trêu ghẹo anh: "Trả tiền thì hát cho anh nghe."
Trình Du Lễ cũng cười, anh nghĩ rồi mở miệng nói: "Nói đến tiền nhiều không thú vị, tôi tặng quà cho cô thế nào?"
"Tặng quà gì?"
Anh chỉ ra ngoài cửa sổ.
Tần Kiến Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, hai đứa trẻ đang quây quần bên một cửa hàng nhỏ. Bao quanh ở giữa là một người đàn ông trung niên đang vẽ tranh, trên chiếc bàn đơn giản được bày biện mấy nhân vật hoạt hình. Đó là những món đồ chơi mà ông ấy vẽ.
Hai người dùng cơm xong thì đến trước mặt người vẽ này xem, Tần Kiến Nguyệt không quá hứng thú với thứ đồ ngây thơ này. Nhưng Trình Du Lễ nói: "Thích cái nào thì cô chọn đi, tôi vẽ cho cô."
Cô lập tức nghĩ trong đầu.
Trình Du Lễ học hội họa truyền thống, các tác phẩm của anh được trưng bày trong tủ kính chưa từng được lấy ra.
Mỗi một bức tranh của anh, cô đều chụp để trong điện thoại di động, từng có thời gian cô xem đi xem lại những bông hoa, con chim, trái cây, cây trúc kia. Đến nay Tần Kiến Nguyệt vẫn nhớ kỹ.
Trình Du Lễ muốn vẽ tranh cho cô, chuyện này khiến cho lòng hư vinh của cô bắt đầu quấy phá. Tần Kiến Nguyệt không có lý do từ chối, cô tùy tiện chỉ vào một con Doraemon, Trình Du Lễ nhẹ nhàng ngồi cạnh người vẽ, mượn công cụ của ông ấy nghiêm túc vẽ.
Tần Kiến Nguyệt muốn tiến tới, anh trẻ con nói: "Đừng nhìn lén, tôi sẽ căng thẳng."
Tần Kiến Nguyệt cũng không nhịn được cười.
Không đến năm phút: "quà tặng" rất nhanh đã hoàn thành, anh thần bí cuộn tranh vẽ lại, dùng dây nhỏ buộc lại, thắt một cái nút.
Vừa nãy là hoàng hôn, lúc này đã vào đêm. Mây đen tụ lại trong đêm, Trình Du Lễ không lập tức đưa đồ trong tay cho cô, anh suy nghĩ cẩn thận rồi ung dung hỏi: "Cho cái thời gian hẹn?"
Tần Kiến Nguyệt nói: "Vẫn là anh quyết định đi."
Anh hạ lông mày: "Tôi quyết định? Tôi sợ có người quá bận rộn."
Cô ngại ngùng cười nói: "Lần này chắc chắn sẽ không."
Trình Du Lễ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nói: "Như thế này đi, lần sau khi ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng, tôi sẽ đi gặp cô."
Không ngờ lại có cách hẹn như vậy, cô hỏi: "Nếu như ngày đó vừa hay anh có việc thì sao?"
"Trong việc cũng có việc gấp việc không, việc không gấp thì chậm trễ cũng không sao."
Tần Kiến Nguyệt cười hỏi: "Gặp tôi là việc gấp?"
"Cô nói xem?"