Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mới, cách để bù đắp chính là mời ăn cơm. Trình Du Lễ tỏ vẻ chấp nhận.
Trước khi đi, anh còn nói lời tạm biệt với người lớn kia: “Chú Lan, chúng cháu đi trước đây." Từ "chúng tôi" này đã biến hai người gặp nhau trên con đường hẹp thành một cặp.
Tần Kiến Nguyệt chậm rãi đi bên cạnh anh, đi về phía đầu hẻm. Mặt trời lặn kéo dài chiếc bóng, đan xen chồng chất lên nhau.
Bọn họ đi ăn ở nhà hàng thành Yến do Trình Du Lễ tự mình chọn, cô được mời lên xe anh ngồi.
Trình Du Lễ lái chiếc xe Mercedes-Benz hiệu suất tầm trung, không được coi là phô trương.
Tần Kiến Nguyệt ngồi ở ghế phụ nhìn thấy trên trung tâm điều khiển có đặt một tấm thẻ công tác, thị lực của cô không tệ, có thể nhìn ra được ảnh chụp trên đó là bản thân anh. Mà đơn vị cấp thẻ ghi là viện công nghiệp quân sự nào đó.
Tần Kiến Nguyệt hơi kinh ngạc, cô chăm chú nhìn lại lần nữa. Xác nhận là mình không hề nhìn lầm.
Cô thu hồi đánh giá ‘công tử chơi bời lêu lỏng’ mà mình dành cho anh lại, ai mà không nể nhân viên nghiên cứu khoa học vài phần chứ.
Trình Du Lễ trong tưởng tượng của cô là loại người có thể thoải mái làm bất cứ điều gì, đi học hay làm việc đều có thể tùy theo ý mình, dù anh có tệ đến đâu đi nữa cũng có thể về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, vận mệnh đã phơi bày sẵn tương lai của anh dù không cần cố gắng cũng có thể đi xa ngàn dặm.
Tại sao phải chọn một con đường tương đối khó chứ?
Lúc này cô mới nhận ra, thật ra cô đã rất lâu rồi chưa nghe tin tức của anh
Yên lặng trong xe, hai người tương đối trầm mặc chờ đợi. Tần Kiến Nguyệt lại tiếp nhận một thông tin liên quan đến anh.
Có người coi đây là cuộc gặp gỡ hoàn toàn mới, nhưng không biết người bên cạnh đã sớm hiểu mình rõ như lòng bàn tay.
Nếu như anh biết đọc tiếng lòng người khác, nhất định sẽ cảm thấy rùng mình nhỉ.
Dù sao vẫn là Tần Kiến Nguyệt mời khách, lúc cô ngồi trong nhà ăn có thêm mấy phần khẩn trương.
Thấp thỏm lật thực đơn cô không ngay lập tức đi xem tên món ăn với hình ảnh, mà xem giá cả, hai chữ số đằng sau nhân dân tệ chỉ những món ăn đặc trưng có giá hơn một trăm nhân dân tệ (Gần 400 nghìn VNĐ).
Khói và lửa khiến con người ta thấy gần gũi, nhưng Tần Kiến Nguyệt chạm vào trên thực đơn chỉ cảm thấy mình muốn nhảy cẫng lên.
Trình Du Lễ ngồi nhàn hạ, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế, đốt ngón tay chống lên huyệt Thái Dương. Nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không nhìn ra những suy nghĩ không thoải mái của cô, ngay cả lông mi của anh cũng không nhíu lại.
Tần Kiến Nguyệt chọn mấy món ăn, không nghe thấy đối phương lên tiếng, cô nhướng mắt liếc qua.
Nhìn trộm giây thứ tư, cuối cùng Trình Du Lễ cũng mở mắt ra, anh khẽ nâng đuôi mắt lên, nhẹ giọng hỏi: "Được rồi?"
Cô hơi gật đầu, đóng thực đơn lại.
"Gọi cái gì?" Anh không nhận thực đơn của cô mà chỉ hỏi một câu như vậy.
Tần Kiến Nguyệt nói tên mấy món ăn cho anh.
Trình Du Lễ vươn tay: "Đủ rồi, cứ như vậy đi."
Hai ngón tay kẹp vào thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh.
Tần Kiến Nguyệt rũ mắt xuống, khóe mắt là hình ảnh tay anh bưng ấm trà, nước trà chảy vào đáy chén, tiếng nước càng ngày càng giòn. Trong tiếng nước chảy yếu ớt này, cô nghe thấy anh như cười như không nói một câu: "Rất sợ tôi à."
Cô sửng sốt một chút: "Tôi sợ anh làm cái gì?"