Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Trình Du Lễ rất chân thành cẩn thận nhét còi vào lông đuôi bồ câu, cũng không thèm nói gì với cô.
Thật đáng tiếc, anh quên mất cô rồi.
Có thể là bởi vì ngày gặp mặt đó cô trang điểm đậm để diễn kịch, khiến anh không nhận ra dáng vẻ ban đầu của cô. Có thể là vì thời gian quá lâu, trong trí nhớ của anh đã không có người như vậy. Cũng có thể là chẳng cần giải thích gì, anh không có lý do gì để nhớ cô.
Hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Tần Kiến Nguyệt chuyển tầm mắt đi, trong lòng như có cơn gió điên cuồng quét qua.
Trong lúc cô không quan tâm, Trình Du Lễ ung dung mở miệng, nói đùa: "Dùng sức nắm như thế là muốn bóp chết nó à?"
Cô vội vàng nới lỏng tay, ngại ngùng nói: "Không cố ý."
Trình Du Lễ nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, anh cười trầm thấp: "Chưa từng chơi à?"
Tần Kiến Nguyệt lắc đầu: "Chưa từng."
Sắp xếp xong còi ở đằng sau con chim bồ câu, anh nhắc nhở nói: "Được."
"..." Tần Kiến Nguyệt không kịp phản ứng.
Anh lặp lại một lần nữa: "Được rồi, buông tay."
Lúc này Tần Kiến Nguyệt mới chậm rãi vung tay ra, bồ câu đập cánh dữ d0ội, đập cánh bay đến trước mặt cô, cô giật mình lùi về sau, nhẹ giọng thét lên.
Một giây sau được người ta đỡ vai.
Cô lập tức trấn định lại, ổn định gót chân.
Chim bồ câu trắng bị thả ra đuổi theo bầy bồ câu, tiếng còi của bồ câu ngân dài trầm lắng trong ánh chiều tà hoàng hôn màu cam.
Ánh mắt Tần Kiến Nguyệt dõi theo những con chim bồ câu trên xà nhà, Trình Du Lễ không tiếng động đến gần cô một chút. Giọng nói anh đè xuống rất thấp, nhàn nhạt: "Đáng lẽ cô phải hát Vương Chiêu Quân?"
Tần Kiến Nguyệt đột nhiên nâng mắt lên.
Anh khom người xuống, lại nhìn cô hỏi một câu: "Sao ngày đó không đi?"
Thấy sự kinh ngạc tràn ngập trong mắt cô, Trình Du Lễ cười nhẹ: "Không nhớ rõ tôi?"
Ánh mắt Trình Du Lễ dừng lại trên mặt cô. Nhìn đôi lông mày mảnh khảnh như vầng trăng tuyết, đôi mắt run rẩy cụp xuống của cô, anh phát hiện ra trong lúc đối mặt cô luôn né tránh như vậy.
Dưới khóe mắt phải của Tần Kiến Nguyệt có một nốt ruồi nhàn nhạt làm tăng thêm vẻ yếu đuối cho cô.
Cô hơi cứng ngắc cong môi: "Làm sao lại không nhớ rõ chứ, Trình Du Lễ."
Anh đưa tay phủi một chiếc lông chim bồ câu rớt trên vai cô xuống.
Tần Kiến Nguyệt giải thích: "Hôm đó tôi có việc phải làm." Cô nói dối.
Trình Du Lễ gật đầu. Thoạt nhìn anh là một người rất điềm tĩnh, không khó chịu hay trách móc. Một lúc sau, anh mới khẽ cười, tự giễu: “Có thứ gì quan trọng hơn tôi sao?”
Một đàn bồ câu bay trên đầu tạo thành tiếng rất ồn ào.
Tiếng kêu của chim bồ câu khiến Tần Kiến Nguyệt đau đầu. Từ nhỏ cô đã sống trong cái hẻm, cô còn nhớ rằng ba cô cũng nuôi chim bồ câu, cô lớn lên trong âm thanh trầm đυ.c như vậy, nhưng cô chưa bao giờ tự mình tiếp xúc với tay nghề cổ xưa này. Vì vậy Tần Kiến Nguyệt lờ mờ nhận ra được tính cách học trò của Bát kỳ triều đại cũ (*) ở Trình Du Lễ, nhưng anh không phải là một người cố chấp.
(*) Ở đây tác giả ví tính cách Trình Du Lễ như người thời nhà Thanh.
Chỉ chơi bời, có chút hứng thú với bất cứ thứ gì thú vị nhưng lại không quá sâu đậm.
Có lẽ, cuộc nói chuyện thoải mái với cô gái như cô cũng là một phần trong đó.
Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu anh để ý lời tôi nói thì tôi đền tội với anh."
Anh cũng không khách sáo: "Vậy bây giờ đi, muốn đền thế nào?"