Chương 12:

Nhóm Dịch: Bobo Taotao

Cái liếc mắt kia khiến cho trái tim cô đập mãnh liệt, không phải đau đớn mà vì kích động bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cơn mưa và chiếc ô ngày đó đã chôn sâu trong ký ức cô.

Hiệu trưởng nói cực kỳ nhiệt tình: “Các học sinh, các em là trụ cột của quốc gia, là niềm hy vọng của ba mẹ. Các em là mặt trời ban mai, các em là tương lai của Tổ quốc!"

Mà cậu trai bên cạnh lại ngủ không coi ai ra gì.

Tần Kiến Nguyệt thấy dáng vẻ nhàn hạ của anh, không nhịn được cười.

"Phát biểu của thầy đến đây kết thúc. Tiếp theo đây mời học sinh đại diện cho học sinh lớp 30, bạn học Trình Du Lễ phát biểu cho chúng ta, mọi người vỗ tay chào bạn nào!"

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.

Mà cậu trai bên cạnh đang chưa tỉnh ngủ, bỏ lời nói của hiệu trưởng ngoài tai.

"Khụ khụ."

Sắc mặt thầy chủ nhiệm ở bên cạnh khó coi, vỗ vai cậu trai.

Anh nhấc mí mắt lên, ngồi thẳng người. Nhìn về phía hiệu trưởng nhướng mày. Vẻ mặt anh như đầy sự nhẹ nhõm. Tần Kiến Nguyệt hiểu được ánh mắt của anh - Cuối cùng cũng đến tôi?

Anh không có dáng vẻ cẩn thận ở trước mặt thầy cô như phần lớn học sinh, trên mặt chỉ có sự thong dong lạnh nhạt. Không hề giống học sinh, mà giống khách quý lãnh đạo trường học mời đến hơn.

Mở đầu bài diễn thuyết, cậu trai ấm áp mở miệng: "Chào các bạn, tôi là Trình Du Lễ học khối 12, lớp 30."

Trình, Du, Lễ.

Tần Kiến Nguyệt đứng giữa sân trường, thầm đọc cái tên này ở trong lòng.

Đắm chìm trong giọng nói dịu dàng của anh, chờ đợi anh đọc xong bài phát biểu dài dòng. Không cần giấu giếm ánh mắt, cuối cùng cũng có thể thỏa thích nhìn anh. Tần Kiến Nguyệt chưa bao giờ nghiêm túc nghe diễn thuyết như vậy

Cuối cùng sau khi kết luận, giọng nói mệt mỏi lười biếng của Trình Du Lễ còn chưa dứt, thì dưới sân đã chợt truyền đến tiếng kích động: "Trình Du Lễ tớ yêu cậu!"

Âm thanh ồn ào liên tiếp.

Vẻ mặt lãnh đạo trường học tràn đầy sự khó xử, mặt đen xuống đang muốn khiển trách học sinh.

Trình Du Lễ lẳng lặng cười, vừa gấp tờ giấy lại, không nhanh không chậm cầm mic xuống, đáp lại màn tỏ tình sôi nổi kia: "Cảm ơn."

Sự dịu dàng xa xôi khiến cho người ta say mê. Tần Kiến Nguyệt cũng là một trong những người say mê.

Cô nghe thấy âm thanh thảo luận tên anh ở bên trong dòng người nhốn nháo rộn ràng.

Nghe nói, trường Tam Trung có ba người không thể chọc vào. Một là học sinh giỏi của trường, một là bạn gái học sinh giỏi của trường. Còn có một người nữa là Trình Du Lễ.

Không có người nói rõ lý do, tóm lại đừng chọc, nếu không muốn bị đồn đại thì đừng nghĩ đến việc trèo cao.

Anh vĩnh viễn có khoảng cách với người bình thường, cô cũng mãi mãi không thể rút ngắn khoảng cách đó.



Thương cân động cốt một trăm ngày không phải câu nói khoa trương, Tần Kiến Nguyệt không ngờ vết thương cô coi là nhỏ thế mà chậm chạp không tốt hơn, đi đường bình thường không có vấn đề gì, chỉ là cái gân ở mắt cá chân kia thỉnh thoảng sẽ hơi nhói đau.

Giống như người đàn ông xuất hiện ở trước mắt mang theo chút nhiệt độ, tỉnh lại sau giấc ngủ lại biến mất kia.

Ngày 25 diễn vở kịch nhỏ của nhà hát kịch tên là ‘Đối thoại trước ngôi mộ xanh’, Tần Kiến Nguyệt hát nhân vật chính Vương Chiêu Quân. Chờ mãi mới đến ngày hứa hẹn, trước một ngày cô đã đọc lại lời bài hát, nhưng liên tiếp hát sai.

Mồ hôi ẩm ướt ở lòng bàn tay khiến cô thấp thỏm lo âu.

Ngày đó cực kỳ khốn đốn, đêm dài lắm mộng, tiếng côn trùng đã qua, ngoài phòng truyền đến tiếng sấm xuân cuồn cuộn.

Tiếng sấm quấy nhiễu khiến cho Tần Kiến Nguyệt không ngủ yên cả đêm, hôm sau tỉnh lại ngoài rèm gió mưa ầm ầm, bóng tối như đêm đen. Sau khi tỉnh dậy khỏi sự hỗn loạn cô nhìn thời gian.