Chương 8: Nhập trang (thượng)
Mọi người dùng ánh mắt xem quái vật nhìn Liễu Tàn Ngọc. Mà Liễu Tàn Ngọc lại làm như không có chuyện gì, cười cười, điều này càng khiến mọi người kinh ngạc. Nguyên lai y nói không cần để ý là chuyện này sao? .
Biết trang chủ chắc chắn không chủ động giải thích. Liễu Tàn Ngọc tất nhiên cũng sẽ không giải thích. Độc Cô Phong chỉ có thể tự mình đứng ra giải thích: “Hắn là do Y Thải phu nhân sau khi ly khai sinh hạ. Lần này, vì được tin đường từ Tích trấn tới Dực Hoa trấn không thể thông hành. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi theo đường vòng qua Bình trấn tới Dực Hoa trấn.. Vừa vặn ở Bình trấn gặp được Tàn Ngọc. . Thiếu chủ” Tự biết ở trong sơn trang không thể vô lễ, Độc Cô Phong liền đổi thanh hai chữ “Thiếu chủ”. Liền thấy Tàn Ngọc có chút bất mãn nhìn hắn. Vội vàng nói tiếp: “Cho nên đem hắn trở lại.” Làm bộ không chú ý tới ánh mắt bất mãn của Tàn Ngọc ở phía sau. Độc Cô Phong có chút chột dạ, thầm nghĩ xong rồi. Lấy tính cách của Tàn Ngọc, bắt được nhược điểm mà không chỉnh chết hắn mới là lạ. Lại nghĩ đến cho dù không có nhược điểm mình cũng sẽ bị hắn chỉnh chết. Không khỏi than thầm rồi lại đành chịu.
“A. . nhi tử của Y Thải phu nhân đã lớn như vậy . .”
“Đúng vậy. . Ngẫm lại phu nhân cũng đã rời đi mười mấy năm rồi . . Khi đó nếu người không rời đi chắc giờ chúng ta sẽ rất tốt..”
Bọn người hầu nhỏ giọng bàn tán, vừa cẩn thận nhìn nụ cười vân đạm phong kinh của Liễu Tàn Ngọc, đều sinh ra
hảo cảm với hắn: “Quả nhiên rất giống phu nhân. . Cười rộ lên cũng ôn nhu giống nhau. Nhất định là một hài tử thiện lương.” Đang lúc bọn người hầu đàm luận về Liễu Tàn Ngọc. Vị nữ tử trẻ tuổi kia. . Không. . Phải là Liễu Tàn Nguyệt phu nhân nói: “Nguyệt. . Ngươi xác định hắn là hài tử của ngươi? . . Vạn nhất Y Thải kia. .” Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh như băng mang theo một chút giận dữ của Liễu Tàn Nguyệt dọa đến đem lời nói thu về. Giờ khắc này đáy mắt Liễu Tàn Ngọc mơ hồ hiện ra sát ý. Bất kì ai nói về hắn như thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng tuyệt đối không thể động tới mẫu thân hắn. Nhưng không thể vì nữ nhân này mà bại lộ thân phận của mình. Hai bàn tay ở trong tay áo nắm chặt lại. Trên mặt vẫn là cười nhạt. Hai năm được huấn luyện ở Huyết Sát Môn, sớm có thể đem tình cảm của chính mình ẩn sâu nơi đáy mắt không cho bất luận kẻ nào phát hiện, duy chỉ khi người khác nhắc tới mẫu thân hắn. .
“Ta nói hắn phải là phải. .” Thanh âm băng lãnh của Liễu Tàn Nguyệt vang lên, uy nghiêm không thể xem thường. Nữ tử kia cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Tàn Nguyệt. Lại càng không dám nói thêm một câu nào nữa. Thấy mọi người không ai có nửa điểm bất mãn. . Nhân tiện nói: “Ngọc nhi. . Đói bụng không?”
Ngọc nhi. . Trong đầu Liễu Tàn Ngọc vang vọng hai chữ này. Trước kia chỉ có một người gọi hắn như vậy. Cho hắn thấy nụ cười xinh đẹp nhât thế gian. Khiến hắn cảm thấy chỉ cần có nàng ở bên là tốt rồi.
“Ngọc nhi. . Ngươi xem. . Nương gọi người làm xiêm y cho ngươi. . Mau tới mặc xem. .”
“Ngọc nhi. . Nương thích nhìn ngươi khoác bạch y nhất. .”
“Ngọc nhi. . Nương thực xin lỗi ngươi. . Đừng khóc. .”
“Ngọc nhi. .”
“Ngọc nhi. .”
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại từng lời nương nói. Liễu Tàn Ngọc không hề phát giác mình đã bị Liễu Tàn Nguyệt kéo đến bên bàn ăn, ngồi bên cạnh y. Khi hương vị của đồ ăn lan tỏa, Liễu Tàn Ngọc mới hồi thần. Hiện tại mình đang ở nơi khác, Liễu Tàn Ngọc nhìn quanh bốn phía. Đánh giá nơi vừa đến, xem ra là phòng dùng cơm.
Liễu Tàn Nguyệt vẫn chưa gọi Liễu Tàn Ngọc, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Mà hai người ngồi bên kia có vẻ rất nôn nóng. Nhưng lại không dám nói lời nào.
Liễu Tàn Ngọc nhìn tình thế. Người được xưng là Mặc nhi cùng mẫu thân hắn ngồi đối diện mình và Liễu Tàn Nguyệt. Trên mặt hai người lộ rõ vẻ bất mãn nhưng không dám nói. Độc Cô Phong cùng những người khác đứng chung quanh. Lúc trước đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên không thấy được biểu tình của mọi người khi Liễu Tàn Nguyệt gọi Ngọc nhi. Kinh ngạc? Đờ đẫn? Hay còn gì khác. . Thật muốn biết a. . Hắn muốn nhìn một lần nữa, chắc là không sao. Chống lại đôi mắt phỉ thúy lạnh băng kia. Liễu Tàn Ngọc thản nhiên cười. Dùng thanh âm trong vắt mang theo một chút làm nũng giống như hài đồng: “Phụ thân. . Ta đói bụng. .” Chỉ thấy tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc. Mà hai người đối diện kia lại dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Liễu Tàn Ngọc. Chỉ có Độc Cô Phong biểu hiện giống như đã nhìn quen cảnh này, tuy rằng chỉ ở chung mấy ngày. Nhưng hắn sớm đoán được Liễu Tàn Ngọc sẽ không ăn không trả tiền. Không khỏi lo lắng cho tương lai của mình.
Hóa ra biểu tình của bọn họ là như vậy a. Đem biểu tình của mọi người thu vào trong đáy mắt, Liễu Tàn Ngọc vừa lòng gật gật đầu. Cho rằng với tính cách của Liễu Tàn Nguyệt chắc là không để ý tới mình. Hơn nữa mình cũng chỉ muốn nhìn phản ứng của mọi người một chút mà thôi, Liễu Tàn Ngọc cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm. Lại nghe Liễu Tàn Nguyệt mỉm cười nói: “Ngọc nhi. . Đói bụng thì ăn nhiều một chút. . Đây.. cái này. .” Nói xong liền gắp một khối thịt cho Liễu Tàn Ngọc. Liễu Tàn Ngọc ngẩng đầu nhìn
nụ cười nhạt của Liễu Tàn Nguyệt, kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức kịp phản ứng cười nói: “Cám ơn. . Phụ thân. . Phụ thân cũng ăn nhiều một chút.” Không khí giữa hai người rất nhanh trầm xuống.
Ngươi không hy vọng như vậy? Trong mắt Liễu Tàn Nguyệt vẫn chứa tiếu ý. . nhếch mi dùng ánh mắt hỏi Liễu Tàn Ngọc.
Liễu Tàn Ngọc nhăn nhó. . Ta nghĩ ngươi không trả lời ta.
Thấy ý cười trong mắt Liễu Tàn Nguyệt càng đậm. Liễu Tàn Ngọc buồn bực. Cùng người này một chỗ, mình lại không hề giống chính mình. Buồn bực bắt đầu ăn cơm, không nhìn tới tầm mắt Liễu Tàn Nguyệt vẫn dừng lại ở trên người mình, tràn ngập tiếu ý.
Mà trong mắt mọi người. Biểu hiện giữa hai phụ tử này biến thành trang chủ thực thích Tàn Ngọc thiếu gia. Ngồi ở đối diện, thiếu niên được xưng là Mặc nhi. . Vì phụ thân chưa bao giờ đối đãi với mình như vậy, liền bất mãn với vị “Ca ca” trước mắt. Dựa vào cái gì, chỉ ở cùng phụ thân vài ngày liền có thể cùng phụ thân thân thiết như vậy. Mà mình từ nhỏ ở bên phụ thân cũng chưa một lần được phụ thân tươi cười và chú ý. Phụ thân không nhìn tới mình bao nhiêu thì hiện tại lại chú ý tới vị ca ca này bấy nhiêu. Trong lòng Liễu Thi Mặc nổi lên ghen tỵ.