"Haiz, cũng gần đến giao thừa không biết tiểu bảo bối nhà ta khi nào thì trở về."
Lão bà tóc bạc một nửa được búi cao thành hình tròn. Mặc đồ hoa lệ, nâu sẫm phối hoạ tiết hoa màu vàng sặc sỡ, cặp mắt man mát buồn. Tuy ngồi ghế ở sảnh chính nhưng mặt luôn ngó về cửa phủ, ước gì tiểu bảo bối nhà ta xuất hiện.
Lão thái đâm chiêu nhìn xa xăm ngoài cửa, thì thấy một dáng người nho nhỏ dần hiện ra. Bà mở to mắt hơi mờ đυ.c, trong lòng xác định được bảy tám phần là ai. Chống gậy to lụm cụm mà ngồi dậy, bước chậm ra ngoài cửa.
"Tiểu bảo bối của ta ơi!" Đôi mắt rốt cuộc thấy rõ người đối diện, lão thái đi nhanh qua. Một tay chống quải trượng, một tay chụp vào người cô gái. Nhìn từ trên xuống dưới, sau đó lấy tay sờ má nàng.
"Cục cưng của nội tổ mẫu, sao con lại xanh xao thế này! Nói tổ mẫu nghe con sống ở bên đó có tốt không? Nếu không được tốt thì về đây ở với tổ mẫu và phụ thân, con không cần phải chịu ủy khuất..."
Tang Ưu hơi bất ngờ, trong lòng nghĩ thầm: "Không ngờ Trần Phù Sinh ở phủ lại nhận được sự quan tâm và yêu thương đến như vậy."
Tang Ưu: "Tổ mẫu, nội tôn không sao. Con rất khỏe chỉ là bị nhiễm chút gió lạnh. Ngược lại là tổ mẫu, dạo này thời tiết trở lạnh ngài phải giữ gìn sức khỏe thật tốt." Dọc đường được Thu Nhi giáo dục kiến thức, tuy còn nhiều thứ nàng vẫn chưa biết nhưng cũng hiểu nên xưng hô thế nào.
Nàng lấy ra vòng tay đưa cho bà.
Tang Ưu: "Đây là vòng tay nội tôn tặng tổ mẫu, có tác dụng an thần tĩnh khí. Mong tổ mẫu mạnh khỏe, an khang trường thọ."
Bà nhận lấy vòng, cảm động nhìn Tang Ưu: "Cục cưng của tổ mẫu nay đã lớn, cũng biết quan tâm đến nội tổ mẫu rồi!"
Bà đeo vòng lên tay, xoay tới lui nhìn ngắm: "Đẹp đẹp, đẹp lắm. Cục cưng ngoan của tổ mẫu!"
"Cục cưng!!"
Tang Ưu nghe tiếng nhìn lại.
Người đàn ông trung niên dáng người gầy nhưng cao lớn khoẻ mạnh. Mặc y phục chất liệu bằng lụa màu xanh sẫm. Đôi mắt có thần sáng như sao, bên mép chừa ít râu. Mặt mài khóe môi điều mang theo ý cười.
"Nữ nhi cưng của phụ thân, phụ thân còn tưởng hài tử có vi phu bỏ quên thân phụ này rồi đấy!" Ông cười lớn, nói.
Này chắc hẳn là gia chủ trước của Trần Phủ Trần Từ. Cha của Trần Phù Sinh.
Tang Ưu: "Phụ thân, thứ nữ nào có như vậy! Không phải con đã tranh thủ về thật sớm để thăm phụ thân và tổ mẫu sao!"
Nói xong, nàng cười nhìn Thu Nhi. Thu Nhi hiểu ý phất phất tay, phía sau dần dần xuất hiện một số người khiên trên vai mấy cây trúc to, thân trúc có dây móc nối với thùng to màu đỏ sẫm ở phía dưới.
Tang Ưu: "Phụ thân, đây là thứ nữ đặc biệt chuẩn bị cho phụ thân. Mong đêm giao thừa sắp tới, phụ thân sẽ thật vui vẻ và tận hưởng."
Trần Từ cười lớn, ngửi ngửi cái mũi cũng đoán được. Bước đi vội vàng đến bên cạnh mấy cái gương rồi mở nắp ra.
Một mùi rượu thanh thoát xông vào mũi, Diệp Hoa tửu! Trong lòng ông vui vẻ hân hoàn không thể kiềm chế mà hiện lên trên mặt.
Tiếp tục gở các gương còn lại, trong không khí toàn chen lẫn các loại mùi rượu khác nhau. Thơm như vậy sao! Toàn là rượu có tuổi đời khá cao. Chỉ ngửi thôi lòng đã muốn say~
Trần Từ: "Tốt! Tốt lắm! Nữ nhi tốt của phụ thân. Gả đi một chuyến, thế là trưởng thành ra hẳn còn biết mua đồ về cho phụ thân... Hahahaha." Ông cười liên thanh khó dứt.
Tổ mẫu: "Từ Nhi! Con thật là biết chọc ghẹo bảo bối nhà ta. Con xem Sinh Nhi còn tặng cho ta vòng đây!" Bà đưa tay đến trước mặt Trần Từ xoay tới xoay lui, khoe khoang tự hào ra mặt.
Tang Ưu trong lòng thả lỏng. Sư phụ, sư huynh! Các người nhìn xem, người nhà hiện tại họ rất tốt rất yêu thương Tang Nhi. Các người yên tâm, ta đang sống rất tốt.
Trần Từ mỉm cười, gật gật đầu chìu ý: "Dạ thưa mẫu thân, vòng của người rất đẹp. Xem ra bảo bối nhà chúng ta trở nên hiểu chuyện rất nhiều."
Tổ mẫu liếc ông, "hừ" một tiếng rồi xoay qua Tang Ưu hoà ái nói: "Được rồi, cục cưng con có đói bụng không? Sắp đến giờ cơm tối chúng ta vào chuẩn bị ăn cơm nha."
Bà kéo tay Tang Ưu đi vào trong.
Cả đám hàn huyên nói chuyện vui vẻ một lát, giờ cơm tối cũng đến. Trên bàn bắt đầu dọn ra một số món ăn đẹp mắt.
Tổ Mẫu gắp một miếng thịt nướng đỏ hoe vào chén Tang Ưu.
"Sinh Nhi, ăn nhiều vào. Con ốm và xanh xao nhiều lắm!"
Tang Ưu cảm ơn, ráng nuốt miếng thịt béo ngậy hỏi: "Tổ mẫu, sao nội tôn không thấy Đại tỷ, Tam đệ và Tứ muội đâu cả. Họ không ra ăn cơm sao?"
Không khí bỗng chốc im lặng, lát sao tổ mẫu mới lên tiếng: "Sinh Nhi... Tam đệ của con vừa trở về từ chiến trường, trên người mang chút thương tích chưa tiện gặp mặt."
"Tứ muội của con từ vài năm nay đã không về nhà, cũng rất lâu chưa ăn cơm cùng chúng ta. Nhưng vài hôm trước có gửi thư về, trong thư nói năm nay sẽ cùng chúng ta đón giao thừa..."
Tổ mẫu bỏ chén đũa xuống bàn, nhìn Tang Ưu nghi ngờ hỏi: "Còn về Đại tỷ con... Cũng rất rất lâu không ăn cơm ở đây. Không phải con rất ghét Đại tỷ, chê nàng xấu. Cũng là con đề nghị Đại tỷ không cần đến ăn cơm chung, tránh làm con mất hứng ăn cơm sao cục cưng?"
Tang Ưu hơi bối rối: "Aa... Nội tôn quên mất. Tổ mẫu chúng ta ăn cơm đi!"
Chuyện gì vậy? Thu Nhi từng nói Đại tỷ là con nuôi. Chẳng lẽ vì lý do đó mà bị hắt hủi hay sao! Với tính cách của Trần Phù Sinh, nếu không ưa ai nhất định người đó không dễ thở. Xem ra những năm nay nữ nhân này sống không được tốt. Phù Sinh à Phù Sinh, cô thật là tạo nghiệp nhiều lắm.
Tổ mẫu cười cười bỏ qua nghi vấn trong lòng. Không khí lại trở nên vui vẻ, ấm áp hòa thuận.
*****
Tang Ưu theo Thu Nhi dẫn đường trở về phòng.
Nàng nhìn trang phục trên người nói: "Thu Nhi, ta muốn tắm. Muội chuẩn bị nước giúp ta nha."
Thu Nhi: "Dạ tiểu thư, người chờ nô tỳ một lát. Nô tỳ đi đun nước nóng."
Tang Ưu nghe tiếng đóng cửa phòng, thở dài trong lòng: "Đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì về Hắc tinh tâm, rốt cuộc ta trọng sinh vào cơ thể này có dính líu gì hay không? Tiếp theo ta phải làm như thế nào đây."
****
Mơ mơ màng màng mà ngâm mình trong bồn nước. Tang Ưu để đầu óc được trống trải một lát.
Nàng hơi mở mắt nhìn trần nhà, biểu cảm trên mặt tự nhiên khựng lại: "Thu Nhi?", "Thu Nhi!" Đợi một lát vẫn không ai lên tiếng.
Trong lòng không yên, nhìn y phục cách đây không xa. Tang Ưu lặp tức nhảy khỏi bồn tắm với tay lấy nội y mà khoác vào người. Vừa sửa soạn quần áo lại vừa nói: "Là ai!?"
Ui trời ơi! Nghĩ sao vấn đề lại đến ngay lúc nàng đang tắm. Nếu không phải tại quần áo không chỉnh tề nàng đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Hiện tại đến năng lực tự vệ bản thân còn không có!
Nàng vừa mặc áo vừa chậm chậm di chuyển đến cửa. Mở cửa mà phóng như bay ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Thu Nhi?Thu Nhi!"
Chạy một lát, nàng chống tay lên bụng mà thở hổn hển. Đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh nghĩ thầm: Kỳ lạ, rõ ràng lúc nảy ta nghe thấy động tĩnh trên nóc. Là tiếng di chuyển rất nhỏ, theo suy luận của ta thì đó là tiếng bước chân khá nhẹ sau đó không cẩn thận mà đυ.ng phải ngói vỡ trên nóc nhà! Không thể lầm được.
Thu Nhi ngay thời khắc này lại mất tiêu, người hầu trong phủ thì không biết đi đâu hết từ lúc ra khỏi cửa đến đây không thấy một ai. Mà ở đây là đâu!
Tang Ưu đợi ổn định nhịp thở, mới thẳng lưng mà quan sát. Xung quanh toàn cây cỏ, phía xa chút là dãy tường bao vây khá rộng. Nơi này không biết ở đâu, nhưng so với không khí nào nhiệt ở Trần Phủ thì ở đây lại trầm lặng rất nhiều. Có hơi lạnh và âm ưu không sáng sủa như bên ngoài.
Chỉ lo cấm đầu chạy, giờ ta phải làm sao để ra khỏi đây. Hay là cứ quay lại phương hướng cũ mà đi vậy!
"Tích... Tích
( tiếng nước)."Bước chân dừng lại, Tang Ưu vừa lắng tai lên nghe vừa quan sát xung quanh.
Nàng theo hướng tiếng nước mà đi. Cách âm thanh ngày càng gần, bước chân nàng cũng chậm và nhẹ lại.
Nàng đi đến núi giả, môi trường xung quanh trở nên ấm và ẩm ướt hơn nhiều. Không biết ở đây là đâu, tiếng nước phát ra ngay đằng sau núi giả này.
Tang Ưu tò mò bước chậm từng bước, nghiêng đầu qua nhìn. Cảnh tượng làm nàng mở to mắt, kinh ngạc.
A... Nơi đây giống như một cái hồ nhỏ. Bên trong lượn lờ khói trắng, xung quanh các loại hoa và cỏ nhìn rất tươi mát. Đây là hồ nước nóng ư! Linh khí ở đây tại sao lại nồng đậm như vậy? Nếu được tu luyện ở đây thì thật tốt! Không ngờ ở Trần Phủ cũng có một nơi như thế này.
"Là ai?" Tiếng nói lạnh lạnh mà bình thản vang lên.
Cơ thể Tang Ưu cứng đờ, hơi mát chạy dọc sống lưng. Xong rồi! Có người?
Nàng theo âm thanh mà nhìn qua. Ở xa xa bóng dáng mềm mại dần dần hiện ra, vì khói lượn lờ nên nàng không nhìn rõ ở đó có người!
Một cô gái tóc đen xuông dài thật dài, trôi lơ lững trong nước. Thân trên lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, vì hơi nước mà cảm thấy như đang phát sáng. Hai xương quai xanh nhô cao lúc thấy lúc không. Dưới nước là... Là... Dừng! Nàng chuyển tầm mắt lên trên, vì đối phương hơi nghiêng người mà chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhìn không rõ lắm.
Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể nhìn ra được nữ nhân này rất rất là xinh đẹp! Không thua kém gì nhan sắc một một người tu tiên hết, so với diện mạo kiếp trước của bản thân nàng ấy có vẻ còn chiếm ưu thế hơn.
"Nhị muội, Trần Phù Sinh..?"
Âm thanh lần nữa lại vang lên, giọng nữ nhân rất hay. Ôn nhu trong vắt,nhẹ nhàng và trầm lặng. Tuy giọng nói rất nhỏ và dịu, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng mà đến tai người khác.
Khoang khoang... Tang Ưu ta vừa nghe cái chữ gì đó..?
Nhị Muội? Nhị muội! Chẳng lẽ trước mắt là Đại Tỷ Trần Đàm được xưng là nữ nhân xấu xí hay sao? Không giống chút nào hết luôn á!
Tang Ưu trong lòng bất ổn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi thăm:"... Đại tỷ?"
Nàng nghe người đối diện khẽ cười, tuy giọng cười nhỏ nhẹ phớt qua như gió, nhưng vẫn đến được tai nàng.
"Đại tỷ?... Từ khi nào thì Nhị muội trở nên lễ phép đến vậy?"
Tang Ưu hồi hộp tim đập mạnh vài cái, không biết bình thường mối quan hệ giữa Trần Phù Sinh và vị Đại tỷ này căng thẳng đến mức nào nữa, giờ lỡ chạm mặt nàng phải cư xử như thế nào mới phải đây?
Tang Ưu nghe tiếng nước, nữ nhân trong nước đã đứng dậy mà rời khỏi. Giữa hơi khói mờ mờ, dáng người của nàng hiện ra. Tuy chổ cần lồi lõm điều có nhưng nhìn khá ốm yếu, gió chỉ cần phất đôi chút là thân hình cô ấy cũng di chuyển theo.
Trần Đàm cười nhẹ: "Nhị muội~ Không biết cơn gió nào thổi muội đến viện của tỷ. Chẳng lẽ chổ muội hết nước nóng nên muốn đến chổ tỷ tắm ké hay sao?"
... Vị đại tỷ này! Người nói chuyện kiểu vây, không sợ Trần Phù Sinh nổi cơn gây khó dễ sao?
Tang Ưu đè nén nội tâm độc thoại, nói: ".... Đại tỷ, muội chỉ dạo chơi tình cờ chạy đến đây thôi. Làm phiền đại tỷ tắm là lỗi của muội."
Tang Ưu nói xong thì thấy không ổn, nguyên chủ nói chuyện sẽ không khách sáo lễ phép như vậy! Nàng phải làm sao đây! Xem ra phải tìm cớ chạy lẹ về hỏi thăm tình hình từ Thu Nhi mới là thượng sách.
Trần Đàm khoả thân bước chậm đến cạnh nàng, trên mặt che một miếng lụa. Lúc này Tang Ưu mới thấy rõ, da thịt bên nửa khuôn mặt của nàng ta đã bị huỷ, chằn chịt vết sẹo như vết bỏng. Phía dưới màng che mặt đó không biết sẽ như thế nào?
Trần Đàm: "Nhị muội, chổ ta thanh ưu vắng lặng lại cách biệt bên ngoài. Bình thường cửa viện của tỷ, muội còn không thèm bước đến sợ bẩn chân. Hôm nay nguyên dò gì lại "Tình cờ" Chạy đến?"
Nói đến đây, Trần Đàm đã đi đến bên cạnh Tang Ưu, ngón tay nâng cầm nàng lên:"Còn một điều quan trọng, Nhị muội Nhị tiểu thư không sợ dung mạo xấu xí này của ta sẽ làm muội mất ăn mất ngủ nhiều ngày sao?"
Tang Ưu bị nâng cằm lên, mắt bắt buộc phải đối diện với Trần Đàm.
Đôi mắt nàng ấy trong suốt dịu dàng, đồng tử lại đen như hố sâu tràn đầy thu hút. Mọi thứ điều đẹp và hoàn mỹ, nhưng lại bị vết sẹo ghê gợn trên mặt làm phá huỷ. Da thịt bị thối rửa nghiêm trọng, tuy đã lành lại nhưng... Thật uổng một gương mặt khuynh giới.
Nữ nhân này, đường đường là Đại tiều thư của Trần Phủ tại sao đến nông nỗi thế này chứ. Dung mạo bị hủy, còn bị gẻ lạnh trong biệt viện âm ưu không bóng người.
Tuy thương cảm nhưng hành động thân mật vậy, nàng không thích.
"Đại tỷ, muội thật sự là do chạy vội nên mới vô tình đến phủ của tỷ. Không phải cố ý phá tỷ tắm rửa. Muội đã kết hôn gả ra bên ngoài, giờ chỉ xem như là về thăm Trần Gia."
Tang Ưu lui ra, cố né ngón tay đang niết trên cằm mình: "Sau khi kết hôn muội nhận ra được nhiều điều! Lúc trước đắc tội Đại tỷ là do Phù Sinh trẻ người non dạ không hiểu chuyện, làm tỷ ủy khuất. Mong Đại tỷ lượng thứ!"
Ánh mắt Trần Đàm hơi lạnh, nhướng mi mà cười nhạt: "Haha, nếu nhị muội đã nói vậy. Vậy thì muội cũng hủy một bên dung mạo của mình, xem như tạ lỗi với những gì đã gây ra với ta."
Tang Ưu nghe đến đây, lông tơ trên người dựng đứng lên. Nhìn vào đôi mắt không có tình cảm và giọng nói mềm nhẹ đó, hơi lạnh len lỏi vào lòng nàng.
Tang Ưu: "... A! Đại tỷ, cũng không còn sớm. Muội không phiền người, phủ viện của tỷ ta sẽ nhờ phụ thân đến tu sửa. Mặt của tỷ... Mặt của tỷ! muội sẽ nói với phụ thân nhờ thần y giỏi nhất để chữa khỏi xem như chuộc lỗi... Vậy Đại tỷ, muội đi trước!" Tang Ưu chấp tay lui dần ra, bay nhanh lẹ lẹ mà chuồng ra khỏi nơi này.
Ui trời ơi! Khuôn mặt của Trần Đàm, đừng nói là do Trần Phù Sinh cái tên độc ác này gây ra nha? Nhìn khí tràng của Trần Đàm. Tang Ưu cảm thấy mình còn ở đây tên điên này sẽ làm thiệt! Không sợ mới là lạ đó!
Trần Đàm nhìn theo bóng dáng Tang Ưu nghĩ thầm: Trần Phù Sinh của hôm nay thật lạ. Ăn nói khôn khéo hơn rất nhiều, cũng không có thần thái hung ác như bình thường. Thần thái cảm giác như thay đổi một người khác, chẳng lẽ thật sự là vậy. Thay đổi một người... Trần Đàm để chuyện này trong lòng.
Không biết đằng sau ánh mắt hiền lành đó là nội tâm như thế nào? Trần Phù Sinh, cô lại chơi cái trò gì nữa đây. Cuộc sống ở đây cũng quá nhàm chán, ta không ngại diễn cùng cô.
Những tháng ngày cô đi ta rất buồn chán biết không? Trần Phù Sinh.
Khuôn mặt Trần Đàm dưới ánh trăng tỏ ra khí chất hiền lành, yên tĩnh và nhu thuận*. Ánh mắt vẫn trong trẻo và nhẹ nhàng. Nhưng khi nhìn kỹ, bên trong mắt không thể thấy được một chút cảm xúc nào. Có chăng chỉ là sự vô cảm, vô tâm tình.
___________
Nhu thuận (nhu là mềm, thuận là xuôi theo): là vâng lời, nghĩa là làm theo lời dạy, làm theo sự sai bảo, làm theo tâm tình của mọi người. ( Trên truyện ý nói khuôn mặt trông có vẻ mềm mại và nghe lời).
Có thể thử liên tưởng Trần Đàm:
Trần Đàm ver 2 .