Tang Ưu liếc nhìn chén thuốc đặt bên cạnh, đưa tay lấy uống.
Còn ấm, vị đắng chát trong miệng làm nàng hơi khó chịu. Nhưng cũng phải chịu, mong cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Thu Nhi lấy vật gì đó trong hủ đặt bên cạnh chén thuốc, đưa cho Tang Ưu kêu nàng ăn.
Tang Ưu cũng nghe lời, vật ấy vào miệng ngọt thanh. Vị đắng lúc nảy cũng giảm được bảy phần. Tang Ưu kinh ngạc, mùi vị tương tự như kẹo Hồ Lô mà sư huynh đem về cho nàng.
Nhìn mọi thứ cũng đã ổn thỏa, nàng cảm thấy hơi mệt mà nằm xuống giường. Lúc này, mới yêu cầu Thu Nhi kể sơ lượt sự tình cho nàng nghe.
"Tiểu Thư, ngài tên là Trần Phù Sinh. Nhị tiểu thư của Trần Tướng Phủ. Ở trên có Đại tiểu thư Trần Đàm, Tam công tử Trần Uy, Tứ tiểu thư Trần Phù Hoa. Ngài và Tam công tử là do Đại phu nhân sinh ra. Tứ tiểu thư là con thứ do Nhị phu nhân sinh ra. Đại tiểu thư là do Lão gia và Đại phu nhân nhận nuôi... Ngài và Đại tiểu thư trước giờ đều không thuận."
Đâu chỉ không thuận, hận thù ví von như chất thành núi cũng không điêu.
"Trần lão gia trước đây là Trần Đại Tướng Quân, chiến công hiển hách góp phần không nhỏ đem lại thái bình cho bá tánh. Sau lại Tam công tử cũng không kém hơn lão gia, mười tuổi tòng quân, mười tám tuổi leo lên được chức Bình Nguyên Đại Tướng Quân đánh đuổi giặc ngoại xâm còn khiến họ cuối đầu xưng thần với nước ta. Cũng trong năm đó, lão gia đã giao quyền làm chủ Trần Tướng Phủ cho Tam công tử." Thu Nhi hai mắt phát sáng tràn đầy ngưỡng mộ.
"Cũng vì lẽ đó mà Nhị Hoàng Tử cố kỵ, tuy không thích tiểu thư nhưng cũng không làm gì quá giới hạn, Đại Hôn cũng là do tiểu thư xin với lão gia hướng Hoàng Thượng ban hôn. Nhị Hoàng Tử có thể nói là tương lai Thái Tử, thông minh xuất chúng, tài hoa hơn người tính tình lại điềm đạm nho nhã nên tiểu thư ngài không cầm lòng mà làm chút chuyện... Không thể đưa ra ánh sáng (chuyện xấu làm trong tối, không để người khác biết)."
"Lục Dư Trắc phi là Nhị hoàng tử cứu được lúc học Đạo bên ngoài Cung trở về. Hai người âm thầm qua lại nghe nói tình thâm đã hơn một năm. Nhưng vì cố kỵ Trần Phủ, không dám làm trái ý Hoàng Thượng nên chấp nhận mối hôn sự mà rướt tiểu thư vào Đông An phủ, làm Hoàng Tử phi hữu danh vô thực (có danh mà không thực)."
Tang U không biết phải nói gì để diễn tả sự bất lực đối với nguyên chủ.
Thế nhân vì tình cảm du͙© vọиɠ mà tranh đấu, làm ra những chuyện ảnh hưởng Cảm Thọ, Nghiệp dữ quấn thân mà không hề hay biết. Nhân Quả tuy vô hình nhưng luôn hiện hữu (tồn tại) thất tình lục dục đó là bản năng nếu không biết tu dưỡng, gieo Nhân thế này thì gặp Quả thế ấy.
Sau khi nghe Thu Nhi luyên thuyên, nàng cũng hiểu đai khái. Giờ chuyện quan trọng trước mắt là phải điều dưỡng thân thể. Sau đó, thăm dò nguyên do rồi tìm cách rời khỏi nơi này.
"Thu Nhi, ta cảm thấy hơi mêt muốn nghĩ ngơi một lát, nàng ra ngoài đi. Có việc ta sẽ gọi nàng."
Thu Nhi sốt ruột "Không được tiểu thư ngài vẫn còn sốt, Thu Nhi phải ở đây coi chừng ngài."
"Nàng ra ngoài đi, nàng ở đây ta không nghỉ ngơi được. Yên tâm, cơ thể ta như thế nào ta rõ nhất, nếu có việc gì ta sẽ gọi."
"... Tiểu thư, vậy Thu Nhi ra ngoài có việc gì tiểu thư gọi Thu Nhi, Thu Nhi ở bên ngoài cửa đợi Tiểu thư."
"Ừm... Phải rồi Thu Nhi, chuyện ta mất trí nhớ nàng giúp ta giữ bí mật nha, qua vài hôm nữa ta nghĩ sẽ nhớ ra mọi chuyện không cần vì chuyện nhỏ này gây phiền phức cho gia đình ta... Cả chuyện ta đã tỉnh lại." Nàng còn muốn yên tịnh tu dưỡng.
"Dạ! Tiểu thư... Vậy Thu Nhi ra ngoài trước, có việc gì gọi Thu Nhi."
"Ừm..."
"Cọt... cẹt..." Cửa đóng lại, gian phòng trở nên yên tĩnh.
Tang U nhẹ nhõm thở ra, căng thẳng sơ bị phát hiện làm đầu nàng choáng váng.
Ngồi lại cạnh mép giường. Tay nàng nâng lên thử triệu hồi pháp bảo Bích Yên.
Luồng sáng xanh nhạt tụ lại trên lòng bàn tay, không bao lâu đã tắt đi.
Thử lại vài lần kết quả vẫn vậy, nội tâm chán nản.
Quả nhiên, giờ Tinh Thể đã mất hết năng lượng vốn không thể triệu hồi cũng không thể dùng phép lực.
Thôi, nàng nghĩ đi nghĩ lại. Thử niệm thầm trong lòng Thấu Thị Kính.
Trên tay nàng bất thình lình xuất hiện một mặt kính nhỏ hình tròn bằng lòng bàn tay. Viền kính nạm hoa văn màu vàng sắc sảo và cầu kỳ, còn khắc cả hình bát quái. Mặt kính tuy là kính nhưng trong đó không thể thấy hình ảnh phản chiếu.
Nàng lại thở dài. Tuy có thể triệu hồi nó nhưng nếu không có linh lực truyền vào cũng không thể kích hoạt, không thể thấy được sư phụ muốn gởi gấm điều gì cho nàng.
Phụ thân, sư huynh... Nghĩ tới đây lòng nàng xúc động nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.
Không được! Nàng phải tìm cách.
Tang U bất chợt nghĩ đến Hoàng Hồng Phiêu Vũ. Nàng cảm thấy vật này không bình thường, trước khi Ma Tôn làm tổn thương đến nàng, chính nó đã cứu nàng. Nó có ý thức của mình sao? Tại sao lại xuất hiện khi nàng không triệu hồi, hay đó là vật mang tính Phòng Ngự chỉ cần gặp nguy hiểm sẽ xuất hiện, nhưng nghĩ đến tình trạng hôm đó sự xuất hiện của nó cũng không giống pháp bảo Phòng Ngự lắm.
Lắc đầu, suy nghĩ nhiều vậy làm gì. Thử thăm dò không phải lả biết sao.
Khuông mặt nàng tỉnh táo lại.
Dùng thần thức gọi ra Hoàng Hồng Phiêu Vũ. Thấy được hình dáng của nó, Tang Ưu vui mừng.
Linh lực của nó không có tiêu tan mà bao lấy xung quanh lông vũ, màu đỏ rực như lửa.
Tang Ưu đưa Thấu Kính đến gần, dùng tâm thức giống như kiếp trước cố gắng điều khiển linh khí đưa vào Thấu kính.
Chậm rãi trục trặc đôi lát, linh khí quẫn quanh như một sơi chỉ đang từ từ mà nhập vào Thấu Kính.
Một vòng sáng bao quanh kính, càng ngày càng lớn.
Một tia sáng vàng xẹt lên từ trong kính chiêu rọi lên trên không thành một màn ảnh to lớn.
Trong kính, một người trung niên nam nhân tuấn tú, tóc và râu bạc trắng, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười.
"Sư Phụ... Cha..." Tang U giọng nói run run, đôi mắt bi thương, nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi rơi xuống.
"Tang Nhi... Có lẽ khi con thấy ta lúc này, ta đã không còn trên cõi tiên này nữa. Ta không thể chăm sóc và bao bọc con, đây là điều ta vướng bận và tiếc nuối nhất. Khi cha và sư huynh con đi rồi, con nhất định phải tiếp tục sống tiếp, chăm sóc bản thân thật tốt thì chúng ta mới yên lòng."
"Đáng lý ta giao con cho sư huynh Hoàng Liễn. Nhưng tiếc là sư huynh con không chịu, muốn ở cùng Tông Môn đến cuối, nhất quyết không chịu bỏ đi." Hắn thở dài.
"Tang U con phải lắng tai nghe những gì ta sắp nói. Nó giúp ít không hề nhỏ cho con sau này." Ánh mắt ông hiền từ yêu thương nhìn Tang Ưu.
Tang Ưu biết, đó chỉ là thần thức của sư phụ còn sót lại, một hình ảnh được lặp đi lặp lại. Nhưng vô thức mà rơi nước mắt gật đầu đáp: "Dạ sư phụ, con nghe!"
"Con biết vì sao Ngộ tính của con cao, thông minh hơn người nhưng con có làm cách nào cũng không vượt lên được giới hạn đó hay không?"
Ông nói đến đây dừng lại, vuốt chòm râu: "Hồn và Cốt của con không hề giống bất kỳ ai trên Tiên Giới. Không phải Tiên Cốt, càng không phải Yêu hay là Nhân. Là một dạng nào đó ta không thể nhìn thấu được. Ta có một suy đoán, nhưng không chắc chắn nên không thể nói. Con không thích hợp bất kỳ con đường tu luyên nào dành cho Tiên Giới... Kỳ ngộ sau này của con ta thấy được đôi chút nhưng không thể xen vào. Nhưng Tang Nhi! Con hãy nhớ kỹ những lời sư phụ nói, tuyệt đối không được vì bất kỳ chuyện gì rơi vào Ma Đạo cho dù Tông Môn có diệt, yêu ma hoành hành. Con mất đi người thân yêu nhất, hay bất kể chuyện gì!"
"Thấu Thị Kính là đời đời truyền lưu xuống dưới, vốn chúng ta không được phép tùy tiện khai mở để xem Quá Khứ Vị Lai (tương lai) trong đó. Chỉ có đúng cơ duyên, mà Diệt Môn là điều các Trưởng Môn đời trước đã dự đoán từ sớm, nên tới giây phút cuối ta mới dám dùng một phần ba tu vi để xem."
Trung niên nam nhân ánh mắt càng thêm từ ái: "Tang Nhi, ta biết những chuyện ta nói sẽ làm con áp lực, con không nên gồng gánh những chuyện như thế này. Nếu có thể với tư cách là sư phụ cũng là phụ thân con, ta tình nguyện gánh vác tất cả để con bình bình an an mà làm bảo bối nhỏ sống trong Ẩn Dật Tông... Nhưng số mệnh an bày không thể cãi, đây là mệnh của con. Vòng xoay Luân Hồi đã khởi động, Nghiệp lực của con khó mà thay đổi. Dù nghiệp có tốt hay xấu, thì trên con đường con đi tất cả mọi thứ sẽ luôn giúp đỡ con một cách vô hình, con là con cưng của trời cũng là con cưng của Ẩn Dật Môn... Con phải nhớ kỹ, vì là con cưng nên cho dù phải chịu vận mệnh như thế nào cũng không được lầm đường lạc lối, phải giữ bản tâm của chính con, là Tang Ưu dịu dàng thuần khiết lương thiện của chúng ta."
"Tang Nhi, con đang khóc phải không? Haha, cha và các đồng môn luôn dõi theo ủng hộ con... Con luôn có chúng ta bên cạnh."
Nước mắt đã thấm đầy trên khuôn mặt xinh đẹp bởi vì bệnh chưa khỏi mà da dẻ trắng xanh bất thường, nàng thương xót mà nói: "Cha! Sư huynh! Con nhớ mọi người... Tang Nhi sẽ cố gắng, dù không được cũng phải được. Quyết không phụ lòng."
"Tang Nhi, thân thế của con và ngọn nguồn mọi thứ ta sẽ tiết lộ được những gì có thể tiết lộ, con lắng nghe cho kỹ..."
_________________________________________
Cảm ơn mọi người đã đọc ^^ !