🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Viên đạn vừa bắn vào người thứ kinh dị, nó liền kêu gào đau đớn, toàn thân ngay lập tức tan thành tro bụi.
Cảnh tượng này diễn ra rất nhanh, khiến cho tôi chỉ kịp đưa mắt nhìn mà không thể thốt ra được lời nào.
Tôi thiệt sự không thể nào ngờ tới, viên đạn kia lại có sức công công phá lớn tới như vậy, có khi nào liên quan tới màu đỏ của nó hay không.
Đang định suy đoán để tìm ra nguyên nhân, thì bỗng dưng cả dãy hành lang chấn động mạnh mẽ, mạnh tới mức tôi đứng trên mặt đất còn không vững.
"Cẩn thận".
Giọng nói của tên cảnh sát vang lên rất lớn, nó làm cho tôi vô thức giựt mình một cái mạnh.
Còn chưa quay sang nhìn thử coi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì cả thân người của anh ta đã lao về phía tôi, dang tay ôm lấy người tôi, lăn về một bên.
Hành động diễn ra quá nhanh, nên tôi chẳng thể phản ứng gì, cứ mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
"Rầm".
Một thanh gỗ từ trên sàn nhà tức khắc rớt xuống ngay chính chỗ tôi đứng lúc nãy, cũng may mắn nhờ có anh ta mà tôi có thể tránh né được, không thôi thì tiêu mạng rồi.
Tôi đưa mắt nhìn sang, tên cảnh sát ra vẻ đắc ý cười tươi. Tôi không chú ý nhiều tới nụ cười này, thứ hiện tại làm cho tôi không thể rời mắt chính là một dòng máu đang chảy từ trên trán của anh ta xuống, tôi nghĩ có lẽ là do lúc lao qua đã vô tình bị thanh gỗ kia quẹt ngang gây ra.
Tên cảnh sát từ từ đứng dậy, rồi sau đó đưa tay kéo tôi lên, dáng vẻ của anh ta lúc này rất bình thường, còn đưa tay lên lau vết thương đang chảy máu của mình, chỉ là vừa lau xong thì nó lại chảy máu tiếp, coi bộ vết thương này không phải loại trầy xước sơ sơ rồi.
Không gian xung quanh đột ngột bừng sáng, tôi giựt mình, dòng suy nghĩ về anh ta bị cắt ngang, đôi mắt theo phản xạ tự nhiên liền nhìn ra xung quanh một lượt, liền nhận ra, bây giờ tụi tôi đang đứng tại dãy hành lang của tầng bốn, cách phòng của tôi chỉ vài bước chân, khung cảnh dãy hành kang đầy u ám và ma quái khi nãy đã biến mất rồi.
Tên cảnh sát gật đầu vài cái khi nhìn thấy mọi thứ đã trở về với hiện trạng của nó, tiếp đó hướng về phía tôi nghiêm giọng nói "An toàn rồi, cậu cứ vào phòng đi, và nhớ kỹ không được xen vô vụ án mạng này nữa đó".
Vừa nói xong lời này, anh ta quay lưng định bỏ đi, nhưng mà tôi đã nhanh tay kéo lại kịp, nhìn chằm chằm về phía anh ta, gắt gao lên tiếng "Trên trán của anh bị thương rồi, dù sao đi nữa cũng là vì cứu tôi mới vậy, không bằng vô phòng của tôi, để tôi xử lý vết thương giúp, coi như là cảm ơn anh đi, có được không?"
Anh ta có vẻ như nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của tôi, nên đành gật đầu đồng ý.
Bên trong phòng hiện tại không có ai, bởi vì Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành đi hồi tờ mờ sáng tới giờ vẫn chưa về, còn Lý Hoành Nghị thì đã dọn sang phòng khác rồi.
Tôi kêu anh ta ngồi xuống giường của mình trước, rồi nhanh chống tới mở cái tủ ở góc tường ra, tìm kiếm hộp thuốc y tế gia đình ở trong đó.
Anh ta ngồi trên giường, chầm rãi đưa mắt quan sát tôi, khe khẽ hỏi "Cậu... cậu tên là gì vậy?"
"À, tôi tên là Võ Duy Phúc, sinh viên năm nhất của trường đại học y Dạ Nguyệt".
Tôi vừa trả lời vừa cầm lấy hộp thuốc y tế gia đình mới tìm thấy bước tới chỗ anh ta, mau chóng mở nó ra, lấy bông gòn thuốc đỏ mà cẩn thận rửa vết thương trên trán.
Anh ta im lặng, đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại một chút, có lẽ vì rát.
"Mà còn anh, anh tên là gì?"
Do tôi cảm thấy bầu không khí lúc này có chút ảm đảm, nên hỏi đại một câu xa giao để cảm thấy dễ thở hơn.
Anh ta bày ra khuôn mặt nghiêm túc, đáp "Tôi tên Trần Phi Võ, là cảnh sát của khu vực Hàm Võ, người chịu trách nhiệm điều tra vụ án mạng liên hoàn ở khu ký túc xa nam thuộc trường đại học y Dạ Nguyệt này".
Tôi nghe câu nói này của anh ta, liền cảm thấy có chút gì đó không đủ cho lắm, nếu như chỉ là một cảnh sát bình thường chịu trách nhiệm về vụ án mạng liên hoàn, vậy thì tại sao anh ta lại có thể tiêu diệt được xác chết kinh dị kia chứ?
"À, tôi có chút thắc mắc, sao anh lại biết được tôi bị lạc vào chỗ kinh dị kia vây?"
Tôi từ tốn lên tiếng hỏi, nhằm để có thể giải đáp những nghi vấn ở trong lòng mình, cũng như xác định anh ta rốt cuộc tại sao lại kỳ lạ tới như vậy.
"Không phải tôi biết cậu ở đó đâu".
Trần Phi Võ lắc đầu, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, rồi tiếp tục trả lời "Chỉ là đúng lúc tôi có việc cần xuống bên dưới, không ngờ lại vô tình bị cuốn vào bên trong dãy hành lang kinh dị kia, khi nghe thấy tiếng cậu la lên, tôi biết ngay là có chuyện không hay, nên vội vàng chạy tới cứu".
"Thì ra là vậy".
Tôi gật đầu như thể đã thông suốt, chỉ là một giây sau đó lại bày ra bộ mặt khó hiểu, hướng về phía Trần Phi Võ mà lên tiếng "Nhưng mà khoan đã, anh cũng thiệt lợi hại đó chứ, có thể tiêu diệt cả xác chết kinh dị kia nữa".
Câu nói của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ chợt trầm ngâm một thoáng, rồi mới cười đáp "Cũng không có lợi hại gì đâu, bởi vì căn bản thứ kia chỉ là ảo giác thôi, cậu nghĩ mà coi, một nơi như vậy làm sao có thiệt, đúng không? Cho nên mọi thứ xuất hiện cũng đều không phải là thiệt".