Chương 65: Kết thúc

Cơn lốc càng ngày càng lớn, nó hút không khí xung quanh, khiến cho mọi thứ như muốn bay vào trong tâm của cơn lốc vậy. Tôi và Trần Phi Võ phải dùng hết sức bình sinh của mình bám vào vách tường mới có thể trụ vững được.

"Ù ù... ù ù.."

"A... a...".

Tiếng gió cuồn cuộn réo rắt lên vọng lên cùng với tiếng gào thét thê lương trong đau đớn âm vang của tên ác ma không ngừng nghỉ, tạo ra một khung cảnh vô cùng kinh khủng, không thể nào dùng lời nói có thể miêu tả được.

Những oán linh ở bên trên không trung vẫn tiếp tục thu hẹp dần khoảng cách với tên ác ma, trong khi đó trận pháp hồng liên diệt quỷ ở bên dưới bắt đầu đỏ rực lên.

Võ Thành Kiệt hất tay, niệm chú "Vận tâʍ ɦội tụ, liên kết oán linh, tăng cường trận pháp, lốc xoáy cuộn trào, tiêu diệt tà ác, tâm ma hiện ngay... cấp cấp như luật lịnh".

Đầu ngón tay của Võ Thành Kiệt vừa chỉ về phía tên ác ma, thì hắn ngay lập tức hét lên một tiếng, trận pháp hóa lửa đỏ, lốc xoáy ép thật chặt, oán linh tụ lại một điểm.

"Xẹt".

Một thứ âm thanh chói tai đột ngột vang vọng, từ trên người của tên ác ma bốc lên một làn khói đen, nó nhanh chóng bay lên không trung.

"Trần Phi Võ, mau bắn tinh thể màu đen kia nhanh".

Võ Thành Kiệt hô lên, tôi giựt mình một cái, lập tức nhận ra ở trong làn khói đen kia ẩn chứa một thứ tinh thể màu đen mờ mờ ảo ảo.

"Phằng".

Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ, thì Trần Phi Võ đã vội vàng chĩa súng về phía tinh thể đen mà bắn một một viên đạn được tẩm chu sa đỏ.

Viên đạn bay nhanh về phía đó, tạo thành một vệt đỏ sáng rực xé tan không khí ở xung quanh, bắn bể nát tinh thể màu đen thành tro bụi, rồi cả hai nhanh chóng biến mất trong hư không.

Khoảnh khắc đó vừa kết thúc, cơn lốc liền tan đi, trận pháp hồng liên diệt quỷ tiêu biến, các oán linh lần lượt tan vào không trung.

"Bọn họ hồn siêu phách tán sao?"

Tôi vừa nhìn vừa vô thức lên tiếng hỏi.

"Không".

Võ Thành Kiệt chậm rãi trả lời "Bọn họ hiện giờ đã được giải thoát, đang trên đường tới nơi đầu thai chuyển thế".

"Anh hai".

Trần Phi Võ bỗng dưng kêu lên một tiếng, câu nói làm cho tôi chú ý, theo phản xạ quay sang nhìn.

Lúc này liền trông thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào một oán linh đang tan biến, đôi mắt hoen đỏ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười mãn nguyện.

Tôi có thể cảm nhận được tậm trạng anh ta đã tốt hơn, lời hứa tìm ra hung thủ đã hoàn thành, gánh nặng trong lòng cuối cũng cũng đã trút xuống.

"Thôi, mọi chuyện đã kết thúc rồi".

Tôi vỗ nhẹ lên vai Trần Phi Võ, cười nói, anh ta cũng mỉm cười đáp lại.

"Vẫn còn một chuyện nữa".

Võ Thành Kiệt hướng về phía tụi tôi lạnh giọng nói "Tâm ma đã bị tiêu diệt, nhưng còn thể xác phàm trần của hung thủ vẫn còn đó, hắn đang chờ pháp luật trừng trị".

Vừa nói, cậu ta vừa chỉ tay về phía trước.

Tôi và Trần Phi Võ vội vội vàng vàng nhìn theo, trong tầm mắt trông thấy có một người đàn ông trung niên đang nằm đó.

Trần Phi Võ tiến tới bắt giữ, đồng thời anh ta gọi cho đồng đội tới.

Sau khi điều tra, bọn họ phát hiện ra rằng, tên này là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, lên kế hoạch kỹ càng.

Theo tuyên án của tòa, cuối năm nay sẽ bị tử hình.

Thông tin về việc đã bắt được tên hung thủ lan truyền khắp mọi nơi, khiến cho ai nấy cũng yên tâm rằng, vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 đã chính thức chấm dứt.

Tuy vậy, ban lãnh đạo nhà trường nhằm muốn trấn an các nam sinh viên đã chi một số tiền lớn để phá bỏ và xây mới lại khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.

Nói thêm một chuyện nữa, cuộc thi ca hát do ban văn nghệ tổ chức hàng năm đã kết thúc một cách hoàn mỹ, mặc dù vắng mặt của tôi.

Cuộc sống sinh viên năm nhất của tôi lại trở về đúng quỹ đạo của nó.

-----

Buổi chiều, ánh nắng chiếu vàng ươm trên con đường dẫn tới khu ký túc xá, gió thổi hiu hỉu, tiếng cười nói xôn xao của các sinh viên khi qua lại làm cho con đường trở nên nhộn nhịp.

"Duy Phúc".

Tôi đang bước từng bước về phòng một cách thông thả, thì đột nhiên ở phía sau lưng vang lên một tiếng gọi.

Người này, tôi đã quá quen thuộc rồi, chỉ cần nghe giọng cũng biết được đó là ai.

"Phi Võ".

Tôi chậm rãi quay lại, khe khẽ mỉm cười.

"Cậu định về phòng sao?"

Anh ta vừa bước tới gần vừa cất tiếng hỏi.

"Ừm".

Tôi gật đầu, nói "Tôi định về phòng, mà anh kêu tôi có việc gì không?"

"À".

Trần Phi Võ ầm ừ vài tiếng, rồi hít một hơi sâu, đáp "Vụ án mạng liên hoàn đã kết thúc, công việc của tôi ở đây cũng đã chấm dứt, vì vậy ngày mai tôi sẽ được chuyển sang một khu vực khác, cho nên muốn tới đây để từ biệt cậu".

Tôi vô thức "Ờ" một tiếng, mà không biết nói gì cho phải, dù gì đi nữa tôi cùng đã cùng anh ta trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, giờ từ biệt, trong lòng có chút tiếc nuốt nói không nên lời.

"Vậy nha, tôi đi đây".

Trần Phi Võ nói xong, liền mỉm cười mà rời đi.

"Phi Võ".

Tôi thấp giọng gọi tên anh ta.

Chờ cho anh ta quay lại nhìn, tôi mới cất tiếng hỏi "Chúng ta còn gặp lại nhau không?"

"Dĩ nhiên là vẫn còn".

Anh ta để lại một câu, rồi vội vội vàng vàng chạy đi mất.

-- Hết --