Đầu óc của tôi rối tung hết cả lên, không biết rốt cuộc chuyện này nên giải thích ra làm sao nữa.
Tôi trông sắc mặt của thầy Ngô Văn thì cảm thấy đây chắc chắn là cảm xúc thiệt, một câu chuyện có thật.
Chỉ là nếu theo lời thầy ấy nói, Trần Phi Võ đã chết cách đây mấy năm về trước, đặc biệt lại là nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn
Tân Lang thứ 7 nữa chứ. Vậy thì còn người mà tôi đã gặp những ngày qua là ai đây?
Khoan đã.
Tôi bất giác nhớ ra một số chuyện bất thường.
Lần đầu tiên tôi gặp Trần Phi Võ là lúc anh ta đi ra từ nhóm của những người cảnh sát ở khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, trong khi những người khác đang tập trung làm việc, thì anh ta lại tới hỏi han tôi như thể tôi là bị kẻ tình nghi. Điểm kỳ lạ hơn hết chính là lúc anh ta một mực đòi đưa tôi lên phòng, cuối cùng lại không nói không rằng mà biến mất, chẳng từ biệt lấy một lời. Mà nhắc tôi đây tôi mới để ý, những lần tôi nói chuyện với anh ta đều không có sự tham gia của người thứ ba. Đây là sao?
Tiếp theo khi tôi lên tầng năm coi thử nạn nhân thứ hai, anh ta đã lôi kéo tôi ra khỏi đám, và ra sức ngăn cản tôi tham gia vụ án mạng liên hoàn này, trong khi những người khác cũng có ở đó mà anh ta không làm gì hết, có phải anh ta biết được điều gì hay không? Kinh khủng hơn chính là anh ta đang muốn nhắm vào tôi?
Trần Phi Võ luôn xuất hiên một cách bất ngờ trước mặt tôi, đồng thời lại có khả năng tiêu diệt thứ kinh dị.
Phải rồi. Vấn đề chủ chốt ở đây là khả năng cao siêu này của anh ta. Bởi vì nếu là một người cảnh sát bình thường sẽ không có loại vũ khí như vậy.
Cuối cùng, đối với Trần Phi Võ tôi luôn có cảm giác anh ta đang cố giấu diếm tôi chuyện gì đó rất quan trọng. Mỗi lần có ai đó điện thoại cho anh ta thông báo rằng có chuyện xảy ra, thì y như rằng, anh ta sẽ không cho tôi tham gia cùng, mặc dù tôi đã ngỏ ý muốn đi theo.
Từ những thứ trên, tôi suy đoán có hai trường hợp sẽ xảy ra nhất.
Thứ nhất, anh ta không phải là Trần Phi Võ thực sự, anh ta chỉ đang mạo danh, có thể nhằm mục đích dễ dàng cho công tác điều tra hơn, hay một cái gì đó khác.
Thứ hai, anh ta không phải là một cảnh sát đơn thuần, mà rất có thể chính là hung thủ đứng đằng sau vụ án mạng liên hoàn
Tân Lang thứ 7 này.
"Duy Phúc".
Thầy Ngô Văn vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai tôi một cái, câu nói này đã khiến cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Tôi giựt mình một cái, nhìn sang thầy ấy.
Thầy Ngô Văn nhíu mày, lo lắng lên tiếng hỏi "Em sao vậy, sao lại nhìn chằm chằm vào tấm hình đó, bộ em quen cậu ấy sao?"
Tôi ầm ừ vài tiếng, rồi nhanh chóng lắc đầu, tìm đại một câu trả lời, mỉm cười đáp "Không có, em không có quen anh ấy, chỉ là nghe kể về anh ấy như vậy, nên cảm thấy thương tiếc thôi".
"Ừm".
Thấy Ngô Văn gật gù, rồi lại thở dài, nói "Thôi, chuyện cũng đã qua rồi, chắc là cậu ấy cũng đã đầu thai chuyển kiếp rồi".
Trong khi tôi im lặng, không biết nên nói gì, thì thầy Ngô Văn lại nói tiếp "Mà giấy tờ cũng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bây giờ chúng ta nên đi thôi".
"Dạ".
Tôi ngay lập tức đồng ý.
Có điều, lợi dụng lúc thầy Ngô Văn không để ý, tôi đã lấy trộm tấm hình cũ kia bỏ ngay vào túi quần, rồi chậm rãi theo thầy ấy bước ra khỏi ban nhϊếp ảnh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Tôi và thầy Ngô Văn chia nhau ra hai hướng, vì trong tụi tôi,ai cũng có việc riêng cần làm hết.
Hiện tại, tôi phải tìm cho bằng được Trần Phi Võ, rồi dùng tấm hình cũ mà mình vừa lấy được, để hỏi anh ta cho ra lẽ.
Kỳ thực tôi cũng rất sợ anh ta chính là hung thủ của vụ án mạng liên hoàn
Tân Lang thứ 7 này, nếu lúc này hỏi rõ ràng, chắc chắn tánh mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, trong lòng của tôi lại có một niềm tin mãnh liệt, rằng Trần Phi Võ chính là người tốt.
Tôi và anh ta không phải quen biết nhau ngày một ngày hai, với lại anh ta còn cứu mạng tôimấy lần, cho nên chắc chắn chuyện này có nguyên nhân.
Ngoài trời bắt đầu nổi gió y hệt như lòng dạ của tôi lúc này vậy, bước chân của tôi trong vô thức trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, ý nghĩ muốn tìm ra câu trả lời đích xác, liên tiếp thôi thúc tôi không ngừng.
Trước mắt, tôi sẽ tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt tìm Trần Phi Võ, có lẽ anh ta đang tuần tra ở đó.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ngoài chỗ đó ra, tôi thiệt sự không biết chính xác anh ta đang ở đâu, cũng do hành tung của anh ta không rõ ràng, xuất hiện ở mọi nơi một cách quá đột ngột, lại thêm lần ở nhà riêng của anh ta thì tôi không có chú ý cho lắm, đầu óc lúc đó chỉ nghĩ tới vụ án mạng liên hoàn mà thôi, nên cũng chẳng nhớ nó nẳm ở đâu.
"Duy Phúc".
Còn chưa ra khỏi khuôn viên của trường đại học y Dạ Nguyệt, thì tôi bỗng nghe ở sau lưng mình có tiếng gọi rất lớn vọng lên.
Tôi khẽ giựt mình, vội vội vàng vàng quay về phía sau nhìn.
Trong tầm mắt xuất hiện hình ảnh của Lê Huỳnh.