*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi tiến tới gần chỗ vật đó một cách thận trọng, đồng thời chầm chậm đưa mắt nhìn vào bên trong, ngay lập tức nhận ra đó chính là một cuốn sổ tay màu đen đã lỗi thời.
Sự tò mò trong lòng của tôi dâng trào, tôi đưa tay với lấy nó, định bụng sẽ đem ra coi thử rốt cuộc bên trong là viết thứ gì, nó có liên quan tới việc thủ phạm ném vào bên trong đây hay không.
Còn chưa kịp chạm tới, thì bất chợt ở trong phòng vang lên tiếng rè rè của máy radio, âm thanh khiến cho tôi cảm thấy có chút khó chịu, đầu óc tức khắc quay cuồng, đôi mắt nhìn mọi thứ trở nên mông lung mờ mờ ảo ảo, không trông thấy rõ ràng gì hết.
Âm thanh bắt đầu chuyển đổi, giống như là có một ai đang cố gắng dò đài phát thanh vậy. Chỉ là càng làm như vậy, tôi lại càng nhận thấy có chuyện không hay đang sắp xảy ra rồi.
Tiếng rè rè của máy radio vẫn không ngưng nghỉ, cho tới khi ở phía bên ngoài có tiếng bước chân vội vã của một ai đó đang chạy vào bên trong phòng.
Người đó thở hồng hộc, tay chống vội lên trên cái bàn gần đó, tôi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng dáng vẻ coi bộ rất mệt mỏi, sau một vài giây anh ta liền lên tiếng "Tiêu Thịnh, có chuyện lớn rồi".
"A, chuyện gì vậy Lâm Phong?"
Người tên Tiêu Thịnh từ phía sau lưng tôi bước về phía trước, nét mặt có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Phong hít một hơi sâu, rồi trả lời "Thì chính là vụ việc
Tân Lang thứ 7 đó".
Tôi vừa nghe tới bốn từ
"Tân Lang thứ 7" liền ngay lập tức giựt mình một cái, tập trung lắng tai nghe rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Tiêu Thịnh vừa nghe thấy những lời này, đôi chân mày của anh ta nhíu lại, vẻ mặt tối sầm, không nói nên lời.
Một giây sau, Lâm Phong không nghe thấy Tiêu Thịnh trả lời, có vẻ nhẫn nại không được, vội vàng lên tiếng "Chuyện này thiệt sự đã đi quá mức kiếm soát của tụi mình rồi, theo ý của mình, tụi mình không nên điều tra tiếp đâu...".
"Không thể được, vẫn phải điều tra".
Lời của Lâm Phong còn chưa nói hết, thì đã bị Tiêu Thịnh cắt ngang.
Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, rồi nhìn chằm chằm về phía của Lâm Phong mà nghiêm giọng nói "Vụ án mạng liên hoàn này, nếu không bắt được hung thủ, chắc chắn sẽ còn tiếp diễn nữa, như vậy sẽ có rất nhiều người chết cho coi".
Lâm Phong im lặng một thoáng, sau đó thở dài mà đáp "Mình cũng biết là như vậy, chỉ có điều tụi mình đã điều tra rất lâu mà hoàn toàn không tìm được dấu vết gì hết, e rằng hung thủ không phải là người, mà nếu hung thủ không phải là người, thì tụi mình làm sao đấu lại với hắn được đây?"
"Bởi vì như vậy nên mình mới muốn tiếp tục điều tra, cậu nên biết rằng, một khi hắn không phải là con người, thì nhất đinh vụ án này sẽ không ngừng lại".
Giọng của Tiêu Thịnh rất trầm, càng nói lại càng mang theo khí lực.
Anh ta không để cho Lâm Phong phản đối nữa, liền nói tiếp "Mình nói thiệt, nếu như cậu cảm thấy sợ hãi với chuyện này thì có thể rút lui, một mình mình đi điều tra cũng được".
"Rè rè....".
Câu nói vừa dứt, thì đột nhiên âm thanh rè rè của máy radio lại rít lên một tiếng rất chói tai, tôi theo phản xạ tự nhiên lập tức rùng mình.
"Có... có người chết... có người chết".
Giọng ai đó vang lên đầy vẻ sợ hãi.
Tiếp đó là hàng loạt âm thanh của tiếng bước chân đang chạy gấp gáp vang vọng khắp cả phòng.
"Không thể nào, không thể nào....".
Lâm Phong mơ hồ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, anh ta bước đi không vững, liên tục nói "Tiêu Thịnh... cậu không thể nào chết như vậy được...".
Nói tới đây, anh ta quỵ xuống, hơi thở bắt đầu dồn dập hơn, nghiến răng nghiến lợi cất tiếng "Phải chi cậu nghe lời của mình, không nên tiếp tục điều tra nữa, thì nhất định người chết ở đây không phải là cậu rồi".
Câu nói này lẩn quẩn liên tục ở trong đầu của tôi mà không dừng lại, nó bao trùm lấy ý thức, buộc tôi phải nghe cho kỹ càng từng chữ từng chữ một, không được quên bất cứ từ nào.
Càng nghe tôi lại càng cảm thấy sợ hãi, giống như là ở bên trong câu nói kia, ẩn chứa một lời nguyền hết sức kinh khủng, nếu ai dám dấn thân vào điều tra bí ẩn của vụ án mạng liên hoàn
Tân Lang thứ 7 nhất định sẽ có kết cục y hệt như Tiêu Thịnh.
Vừa nghĩ tới đây, tôi vô thức giựt mình, bởi vì nhận ra rằng đây chẳng phải là những gì mà Trần Phi Võ đã từng cảnh báo tôi hay sao? Vậy thì câu hỏi đặt ra lúc này chính là, Trần Phi Võ rốt cuộc biết được những gì rồi, và tại sao anh ta lại chỉ ngăn cấm một mình tôi chứ? Chắc chắn ở trong chuyện này còn có một ẩn khúc rất lớn.
Trong khi tôi đang suy đoán, thì ở bên trong phòng, tiếng rè rè của máy radio dần dần nhỏ dần rồi biến mất từ lúc nào không hay biết.
Đầu óc của tôi cũng không còn quay cuồng nữa, ánh mắt đã có thể trông thấy mọi vật một cách rõ ràng hơn.
Thứ đầu tiên mà tôi nghĩ tới lúc này chính là cuốn sổ tay ở trong góc tường, tôi dám cam đoan thứ này sẽ giải đáp những chuyện vừa mới xảy ra là như thế nào?
Nghĩ vậy, tôi bèn mau chóng lụm cuốn sổ tay lên.
Khi nhìn vào bên trên bìa của nó, tôi trông thấy ngay một dòng chữ viết tay vội vã
"Nhật Ký Điều Tra Của Tiêu Thịnh"