Chương 2
Bối Hiểu Ninh thật vất vả mới thích ứng được với cái tốc độ lái xe khủng khϊếp, hắn từ phía sau xe cố bò lên mà bắt đầu mắng: “Ngươi là ai hả?! Bệnh thần kinh! Dừng xe!…”
Chi dát—-, đông! Một cước lập tức phanh lại, Bối Hiểu Ninh trực tiếp đập đầu vào lưng ghế trước.
Người nọ không quay đầu lại, xoay kính xe nhìn xem phía sau có người đuổi theo hay không.
“Ta không có bệnh thần kinh, ta gọi là Lăng Tiếu, là bằng hữu của Vương Tinh.”
Bối Hiểu Ninh xoa đầu ngồi trở lại trên ghế, phanh gấp như vậy, thật muốn mưu sát hắn mà?!
“Là Vương Tinh bảo ngươi tới?”
“Đúng vậy”
“Nàng bảo ngươi tới mang ta đi?”
“Kỳ thật không phải. Nàng nói ta đến đoạt tân nương tử, nhưng là vừa rồi sốt ruột nên mới bắt nhầm a.”
“Vậy ngươi thật ra là đi bắt nàng hả? Sao lại đem ta lôi đi bây giờ tính làm sao?”
“Kháo! Thông gia nhà ngươi rất là đáng sợ nha, tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy đó, ta quay lại có thể chạm vào Vương Tinh sao? Còn có thể mang nàng mà chạy sao? Hơn nữa Vương Tinh có nói, nàng chỉ là muốn hôn lễ này không thể làm xong được, không chỉ bây giờ, mà chính là sau này cũng vĩnh viễn không thể làm lại được!”
Bối Hiểu Ninh nghiến răng nghiến lợi: bà nội nó chứ! Lão tử là đồ ăn sao?! Thằng Tây kia thực sự tốt như vậy?!(Tiêu: nga~ anh đang chửi người yêu của em Tinh =]])
“Được rồi, bây giờ hôn lễ cũng đã bị phá hỏng rồi, ta đi.” Vừa nói Bối Hiểu Ninh vừa vươn tay muốn mở cửa xe.
Nga! Lăng Tiếu khóa cửa xe mất rồi.
“Ngươi làm gì?!”
“Ta phải chờ chỉ thị của Vương Tinh nha, nàng nói ngươi có thể trở về ta mới có thể cho ngươi trở về.”
“Này! Ngươi có lầm hay không?! Nàng bảo ngươi thế nào là chuyện của ngươi, ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi?!”
“Ta nếu đáp ứng nàng rồi thì phải đem chuyện tốt làm tới cùng. Ngươi bây giờ trở về vạn nhất mọi người chưa có rời đi lại cho các ngươi tiếp tục cử hành hôn lễ thì làm sao?”
“Chuyện tốt? Ngươi bớt nói một chút! ‘Có hủy mười tòa miếu cũng không hủy một cuộc cưới xin’ ngươi chưa nghe nói qua sao?!”
“Ô? Ta nghe Vương Tinh nói ngươi cũng không mong muốn hôn lễ này mà!”
“Ngươi… Ta muốn kết hôn hay không là chuyện của ta, bây giờ ngươi bắt nhầm người còn không cho ta đi, đây là cái đạo lý gì?! Như thế này ngươi nói ta sau này phải giải thích với người nhà như thế nào đây?!”
“Ta đây mặc kệ, dù sao bây giờ ngươi cứ theo ta đi.”
Nói xong Lăng Tiếu lại khởi động xe.
“Này! Dừng xe! Ta muốn xuống xe! Ngươi có nghe thấy không?!”
Lăng Tiếu cơ bản không để ý tới hắn, chuyên tâm lái xe. Mặc dù Bối Hiểu Ninh biết mình đánh không lại y, nhưng hiện tại hắn thật sự muốn xông lên oánh cho người này một trận
(Ninh ca muốn gϊếŧ chồng… =.=), nhưng lo lắng đến sự an toàn của mình, Bối Hiểu Ninh đành lý trí bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu. Hắn cũng không muốn ngày mai trên báo xuất hiện cái tin “Chú rể bị một nam tử thần bí cướp đi ngay tại hôn lễ, hai người cùng nhau chết trên đường”.
(=]] Tiêu: anh quả nhiên có trí tưởng tượng phong phú ~)
Lăng Tiếu lái xe, qua bảy tám cái ngõ rẽ đã tới khu thành Đông, cuối cùng dừng lại trước một quán Bar còn chưa có mở cửa.
Lăng Tiếu mở khóa xe, “Được rồi, xuống xe đi.”
Bối Hiểu Ninh mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn xem, “Túy Mỹ Bar? Đây là cái nơi nào?”
“Quán rượu của ta.”
Thật là một người dung tục tầm thường đi! Bối Hiểu Ninh bĩu môi, càng cảm thấy mình đúng là bị bắt cóc mang đi rồi.
Đi vào trong quán Bar, Lăng Tiếu ra quầy bar bật đèn lên, “Ngươi muốn uống gì không?”
Bối Hiểu Ninh ngồi vào ghế, tức giận mà trừng mắt, “Không uống!”
Lăng Tiếu rót một ly nước đưa tới trước mặt Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh thật là có chút khát
(Robin: anh chửi nhiều thế tất nhiên là tốn không ít nước bọt
rồi), cầm lấy ly nước “ừng ực ừng ực” đã hết phân nửa.
Lăng Tiếu từ túi áo móc ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó tựa vào quầy rượu, nheo mắt lại nhìn Bối Hiểu Ninh rồi thả ra một làn khói, “Ngươi lớn lên cũng rất khá a! Vương Tinh thế nào lại vừa ý một tên da đen vậy? Chẳng lẽ là chê ngươi quá trắng?”
(khen vợ
J)
Lời này nói đến Bối Hiểu Ninh suy nghĩ, hắn sờ sờ mặt mình, “Có thể mặt ta nàng đã coi suốt từ nhỏ đến giờ nên chán ngấy rồi.”
“Chẳng lẽ bởi vì ngươi thiếu khí khái nam nhi?”
( Tiêu: |||||)
“Này!” Bối Hiểu Ninh đem ly nước ném qua quầy bar một đống, “Khí khái nam nhi không phải thế nào cũng ở trên mặt đi?!”
Lăng Tiếu hình như căn bản không có nghe thấy, “Cũng không đúng, ta đối xử rất tốt nhưng trái tim nha đầu đó cũng không có nhúc nhích mà! Ai da! Là nước Pháp hại người a! Làm hại thẩm mĩ của mỹ nữ nhà người ta rồi!”
Bối Hiểu Ninh không nhịn được vui vẻ (anh dễ dụ quá đó! =.=),
“Ngươi là bằng hữu của nàng từ khi nào? Ta như thế nào lại chưa từng nghe nàng nói qua ngươi?”
“Ân… Chính là lúc nàng mới từ Pháp trở về, vẫn vì chuyện kết hôn của các ngươi mà rầu rĩ, liền theo bằng hữu đến quán này của ta uống rượu, hình như nàng ở cùng người bằng hữu này chỗ gần đây. Thường xuyên qua lại nên quen biết thôi. Ta lúc ấy thấy nàng thật là một cô nương xinh đẹp, đã từng theo đuổi nàng, tiếc rằng nàng nói đã có bạn trai rồi. Ai da! Thật là, ta là đã theo đuổi ai cũng đều thành công hết á, thiên hạ vô địch, mà đây là lần đầu tiên ta thất thủ a! Nhưng nàng nói nếu không làm bạn trai cũng có thể làm bằng hữu. Sau nàng lại nói mình không ngờ phải xuất giá kết hôn với người khác, ta nói giỡn muốn tại hôn lễ bắt cóc nàng dời đi. Đại khái nàng chính là muốn làm theo như vậy, sự việc mới giống như vừa rồi. Nhưng là không nghĩ tới…”
Bối Hiểu Ninh đỡ lấy cái trán, “ Ta cũng không nghĩ tới mẹ ta như vậy dũng mãnh.”
Lúc này điện thoại của Lăng Tiếu reo lên, y đứng lên nghe máy “Uy?” Một tiếng, sau đó nói: “Ân, lúc ấy lôn xộn quá nên nắm tay nhầm người”
(Không có nhầm đâu anh, cái số nó thế rồi =]] Tiêu: như thế mới có truyện cho chúng ta đọc ~)
Bối Hiểu Ninh nghĩ: có thể là Tiểu Tinh. Lăng Tiếu quả nhiên đem điện thoại đưa cho hắn.
Người bên kia điện thoại nói: “Ngươi tại quán Bar đừng nhúc nhích, ta bây giờ qua đó.” Tiếp theo Vương Tinh đã cúp máy.
Lăng Tiếu lại rót đầy ly của Bối Hiểu Ninh, chính mình mở một lon bia. Uống hai ngụm xong, y nói: “Kỳ thật… Ta cảm giác được Vương Tinh nếu kết hôn với ngươi cũng không sai.”
(mố? o_O)
“Nga? Làm sao ngươi thấy vậy?”
“Vừa nhìn ngươi chính là tính tình rất tốt. Vương Tinh nháo ra chuyện lớn như vậy mà đến giờ ta cũng không nghe thấy ngươi nói nàng nửa câu.”
“Ai! Kỳ thật… Ta vẫn luôn cảm thấy Tiểu Tinh như là muội muội của ta. Chủ yếu là hai lão nhân gia hai nhà cứ hy vọng hai ta có thể cùng một chỗ.”
“Ân, ngươi đúng là rất nghe lời.”
Bối Hiểu Ninh nheo mắt nhìn Lăng Tiếu, “Ngươi đây là đang chê ta hay là khen ta đây?”
(chồng anh khen anh ngoan chứ còn sao nữa ;;) )
“Ngươi nói gì?” Lăng Tiếu hé ra khuôn mặt tuấn tú đưa đến gần mặt Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh nghĩ: ta bây giờ là nên tát cho y một cái hay là đạp cho y một phát đây?
(này là… vũ thê hử? >...< Ta nhất định sẽ tiếp thu & sửa đổi! :”3 Tiêu: Ngươi yên tâm, có ta cứu ngươi, ta ko cứu được thì có người khác cứu ngươi nga~