Trong đêm đen, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm màn hình di động thật lâu, nhưng vẫn không thấy Giang Thự gửi tin tới.
Chị ấy ngủ rồi? Có lẽ vậy, vì thế Quý Liên Tinh cũng đi ngủ.
Thời tiết mùa hạ luôn thay đổi thất thường, nói mưa to sẽ liền mưa ngay.
Sáng sớm, Quý Liên Tinh đã bị tiếng mưa đánh thức, từng giọt từng giọt tí tách vỗ vào trên cửa kính, hội tụ thành dòng nước ào ạt chảy xuống.
Nàng rời khỏi giường mở cửa sổ, một cơn gió xen lẫn mưa ùa vào, lạnh căm căm, ngẩng đầu vừa thấy, là một bầu trời đầy mây.
Tòa nhà cũ kỹ đối diện trông nghiêm trang và áp lực dưới những đám mây đen dày đặc, như thể một giây sau một con quạ sắp bay ra ngoài.
Nàng không thích trời nhiều mây.
Lúc rửa mặt có chạm mặt với một bạn cùng phòng, cô ấy nói với Quý Liên Tinh, cô ấy sẽ rời khỏi thành phố này, đã đăng thông tin cho thuê lại trên mạng, phỏng chừng qua mấy ngày nữa phải dọn đi.
Ngoài việc gật đầu, Quý Liên Tinh cũng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không có gì đáng để nói.
Vốn dĩ chỉ là những người xa lạ, không có số lần gặp gỡ và chia tay cố định.
"Yên tâm, tôi sẽ cho con gái thuê lại, người có thói quen xấu sẽ không cho thuê." Bạn cùng phòng nói.
"Ừm, vậy ——" Quý Liên Tinh nở nụ cười hiếm có, "Kia chúc cậu thuận buồm xuôi gió."
*
Cơn mưa lớn phủ lên thành phố một màu xám đen óng ả, tế tế mật mật mưa từ trên trời giáng xuống, rơi xuống những chiếc ô nhiều màu sắc.
Những người qua đường bước nhanh với những chiếc ô trên tay, thờ ơ với khuôn mặt của những người lạ.
Quý Liên Tinh cầm ô đi ra khỏi cửa tàu điện ngầm, nhanh chóng chạy vào một cửa hàng tiện lợi.
Một lúc sau, cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, một trận gió thổi tung mái tóc đen của nàng, nàng thu ô lại, vén tóc ra sau hai tai, trên tay vẫn cầm ly Paco Americano và bánh mì nướng như ngày hôm qua.
Thời gian đèn đỏ còn 28 giây, nàng đứng bên làn cuối vỉa hè, tay cầm ô đen, dáng người mảnh khảnh hòa nhập vào thế giới đen xám.
Đèn đỏ chuyển xanh, ô áp áp một loạt hình người như được lên dây cót, tự động đi về phía tòa nhà văn phòng.
Quý Liên Tinh đang băng qua vỉa hè, đúng lúc xe Giang Thự đang đợi đèn xanh.
Cô cứ như vậy nhìn nàng từ xa đi ngang qua.
Đen dài tóc đẹp xõa trên vai, lộ ra sườn mặt mảnh khảnh, da thịt trắng mịn, giống như chạm vào một chút là có thể sẽ chảy nước ra.
Nàng ẩn mình dưới chiếc ô màu đen, cũng làm cho nàng thêm phần cảm giác thần bí.
Giang Thự đưa mắt nhìn nàng, thấy bóng dáng nàng dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất ở toà nhà văn phòng......
"Tiểu Quý Tiểu Quý!!!" Giọng Lữ Phàm có chút hùng hậu, nhưng anh lại đeo kính gọng tròn, lại cho người ta một loại cảm giác khô khan thành thật.
Quý Liên Tinh đặt cà phê lên bàn làm việc, ngồi xuống bắt đầu lắng nghe Lữ Phàm nói.
"Có nhân viên mới sắp đến, tổ trưởng hình như bảo cậu dẫn dắt cô ấy, ngày hôm qua cô tan tầm sớm, nên tôi chuyển lời cho cô."
"Tôi dẫn dắt nhân viên mới?" Quý Liên Tinh nghĩ thầm tôi mới chuyển lên chính thức chưa bao lâu a, làm sao có tư cách dẫn dắt nhân viên mới.
"Đúng đúng, cô dẫn dắt. Yên tâm, chúng tôi sẽ không hại cô. Mọi người đều đến đây như thế này, rèn luyện rèn luyện, tùy tiện dẫn dắt, không vấn đề gì đâu."
Quý Liên Tinh hồi ức bốn tháng trước lúc nàng mới vừa vào công ty, hình như chính là Lữ Phàm dẫn dắt nàng, Lữ Phàm cũng là người có tư cách cấp dưới nhất.
Được thôi, lại nói tiếp giống như cũng không có gì vấn đề.
Kỳ thật lúc trước Lữ Phàm cũng không dạy nàng cái gì, đều là một ít thao tác cơ bản vấn đề, chỉ cần kiến
thức chuyên môn thông qua là được, hẳn là không quá đáng ngại, vì thế đồng ý rồi.
9 giờ sáng, tổ trưởng dẫn nhân viên mới tới, là một cô gái trạc tuổi, Quý Liên Tinh ngẩng đầu vừa thấy, cảm thấy có chút quen mắt.
"Hi, Tiểu Quý."
Quý Liên Tinh có chút kinh ngạc, đối phương còn biết bản thân họ Quý?
"Xin chào." Quý Liên Tinh nở một nụ cười tiêu chuẩn.
"Tôi là Mia, cậu có nhớ không?"
Không nhớ rõ......
Vì thế Quý Liên Tinh chỉ có thể tiếp tục cười.
Tổ trưởng sắp xếp cho Mia bàn làm việc bên cạnh Quý Liên Tinh, bảo cô ấy có gì không hiểu thì hỏi Quý Liên Tinh.
Kết quả Mia vừa ngồi xuống liền nói với Quý Liên Tinh: "Không nhớ tôi sao? Câu lạc bộ sinh viên năm nhất? Đội lễ nghi? Tôi a, Mia, cái người bên cạnh cậu?"
Cô ấy vừa nói đến đội lễ nghi, Quý Liên Tinh lập tức liền nhớ ra, khó trách có chút quen mắt. Nhưng nàng ở đội lễ nghi đội không đến một tuần liền rời khỏi, cho nên ấn tượng cũng không phải quá khắc sâu.
Cho nên...... Là gặp được bạn cùng trường sao? Vẫn là cái kiểu tự quen thuộc này.
"Ôi mẹ ơi, thế mà ở nơi này gặp được cậu, lúc ấy tôi liền cảm thấy cậu thật xinh đẹp nga!#
TruyenHD!$#@$....." Mia điên cuồng hướng tới Quý Liên Tinh một trận, làm Quý Liên Tinh kinh ngạc và đau đầu.
Quá ồn ào, có thể có người thích kiểu nói lảm nhảm này, nhưng nàng chịu không nổi, nàng ghét nhất những cuộc trò chuyện không hiệu quả ở nơi làm việc, sẽ cảm thấy tiến độ công việc của mình bị ảnh hưởng.
"Cái kia, Mia......" Quý Liên Tinh đánh gãy nàng, "Như vậy đi, cậu mở máy tính lên trước, tôi sẽ nói cho cậu nghe về các nguyên tắc phân tích giá mở cửa cơ bản của công ty chúng ta, sau đó cậu thử phân tích một chút, được không?"
Câu cuối cùng của Mia vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, như thể cô ấy đột ngột nuốt những lời kia xuống, nói: "Vậy cũng được."
Lúc sau Mia hỏi đủ loại các câu hỏi kỳ lạ, Quý Liên Tinh vẫn là tận lực nhẫn nại mà trả lời cô ấy.
Thật vất vả lắm mới đến giờ cơm trưa, Quý Liên Tinh chuẩn bị đến nhà ăn để ăn cơm, Mia nói rằng cô ấy cũng sẽ đi theo.
Dường như Mia cũng không phải là ngữ khí dò hỏi, mà là cười tủm tỉm mà nói: "Tôi vừa tới công ty nha, cũng chỉ quen có một mình cậu, cậu dẫn tôi đến nhà ăn nhân viên nhìn xem sao ~"
Duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười.
Không có cách từ chối.
Cũng rất cạn lời.
Hai người cùng chờ thang máy, Quý Liên Tinh nhìn đến thang máy từ tầng 28 xuống dưới, nhìn đến con số 28 này, không khỏi có chút khẩn trương. Nhớ không lầm mà nói, Giang Thự cũng ở tầng 28 nhỉ?
"Nhà ăn nhân viên miễn phí sao?" Mia hỏi nàng.
"Ừm."
"Có thể đóng gói không?" Mia đôi mắt phát sáng.
Quý Liên Tinh: "......" Không muốn trả lời, nhưng vẫn là trả lời: "Có thể, nhưng buổi tối cũng có thể đi ăn, 10 giờ mới đóng cửa."
"Tôi đóng gói về cho bạn trai tôi ăn." Mia đã bắt đầu nghĩ tới điểm này, phỏng chừng là đang nghĩ có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Quý Liên Tinh không nói, tuy rằng nàng không thể lý giải, nhưng cũng không phát biểu quan điểm, nghĩ mọi người đều có thói quen khác nhau nhỉ?
Rất mau cửa thang máy mở ra, Quý Liên Tinh ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Giang Thự đứng ở bên trong.
Hôm nay cô một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi kiểu Pháp, hai cúc trước cổ không cài, lộ ra hai chiếc xương quai xanh thẳng tắp.
Một cặp kính gọng bạc treo trên sống mũi cao thẳng của cô, thoạt nhìn thập phần lãnh diễm, có một cảm giác kiêng khem quyến rũ trong khả năng của cô.
"Chào Giang tổng."
"Chào buổi trưa Giang tổng."
"Giang tổng...."
Bọn họ đều chào hỏi Giang Thự, Giang Thự chỉ gật đầu, cô giống như ở trước mặt nhân viên đều trầm mặc ít lời, không thích nói chuyện.
Quý Liên Tinh mặc không lên tiếng bước vào thang máy, đứng một góc cách xa Giang Thự nhất.
Mia không nhịn được trộm ngắm Giang Thự một cái. Giang Thự cảm nhận được ánh mắt, nhìn trở lại, Mia lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
Quý Liên Tinh suy nghĩ, vì sao tần xuất gặp cô lại nhiều vậy? Trước kia một tháng không gặp được cô một lần, hiện tại một ngày gặp cô một lần đều tính là ít.
Vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm thang máy đổi số, không dám nhìn hướng bên cạnh dù chỉ một cái liếc mắt.
Rất mau đến tầng 18, mọi người liên tục đi ra ngoài, Quý Liên Tinh dẫn theo Mia đến nhà ăn nhân viên, trong lòng nghĩ Giang Thự hẳn là không phải tới nơi này ăn cơm đâu? Cô hình như là có nhà ăn cao cấp hơn.
Xuất phát từ loại tâm lý này, Quý Liên Tinh không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
!!!
Cô ở đây! Hơn nữa ở sau lưng! Cách không đến 3 mét!
Mặc dù chỉ nhìn nhau một giây, nhưng Quý Liên Tinh thấy được Giang Thự cười.
Cô thế mà còn cười! Có gì buồn cười à!!!
"Người vừa rồi chính là lão bản của chúng ta sao??" Mia lại bắt đầu hỏi chuyện.
"Ừm, phải." Quý Liên Tinh nghĩ thầm cậu nhưng nhỏ giọng chút đi, lão bản ở ngay sau cậu kìa.
"Đẹp quá! Nhưng khí tràng quá mạnh, tôi vừa vặn trộm nhìn chị ấy một cái, chị ấy liền nhìn thẳng trở lại, tôi sợ tới mức bây giờ tim còn đập bịch bịch!" Mia che trái tim lại há mồm thở dốc.
Quý Liên Tinh nghĩ thầm có dọa người như vậy sao? Nàng lảng tránh Giang Thự chỉ do xấu hổ, cũng không có cảm thấy cô rất dọa người, có lẽ là bởi vì nguyên nhân là phần lớn thời gian đều thấy cô cười, Quý Liên Tinh cảm thấy cô rất ôn hòa?
Hai người đi cầm khay đồ ăn bắt đầu gắp đồ ăn, trong lúc Mia vẫn luôn bla bla về Giang Thự.
Đại khái là nói quần áo Giang Thự mặc rất đắt tiền, đồng hồ cũng đắt nốt, thậm chí mắt kính cô mang cũng có giá đến cả vạn tệ, tóm lại chính là vòng quanh "hàng hiệu", "thật có tiền", "thật ngưỡng mộ" nói qua nói lại ba chủ đề này.
Quý Liên Tinh cứ ừ ừ cho có lệ, nàng đối với những chủ đề của Mia thật sự không có hứng thú, nàng hiện tại tương đối cảm thấy hứng thú Giang Thự rốt cuộc ở đâu, như thế nào nháy mắt đã không thấy tăm hơi, giống như bóng ma vậy.
"Tiểu Quý, cậu nói xem đôi giày kia của chị ấy bao nhiêu tiền a, giày mới, mới dùng không đến một một, tôi sợ đến nửa năm tiền lương cũng mua không nổi." Mia hai mắt tỏa sáng, nói đến loại chủ đề này là không ngừng miệng lại được.
Quý Liên Tinh thở dài, đem khay đồ ăn đặt ở trên bàn, không muốn đáp lời, bắt đầu ăn cơm.
"Có tiền thật tốt nga ~"
Quý Liên Tinh: "......" Cứu mạng, ai tới cứu nàng thoát khỏi con người đang lảm nhẩm này với, xem ra người này có chút vấn đề về tiền bạc.
"Sao cậu không nói lời nào? Cậu không cảm thấy như vậy sao?" Mia thế mà lại tiếp tục truy vấn.
Quý Liên Tinh chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Món thịt kho tàu này khá ngon, cậu mau nếm thử đi."
"Haizz." Mia thở dài, gắp một miếng thịt kho tàu nhỏ bỏ vào miệng, như thể nhạt như nước ốc, bắt đầu một đợt oán giận mới: "Nếu bạn trai tôi cũng có tiền thì tốt rồi."
Thật cũng không cần. Quý Liên Tinh rất muốn nói bốn chữ này, nhưng nhịn nhẫn vẫn là đem lời nói nuốt xuống, ở trên thương trường lời nói và hành động đều phải thận trọng, thêm một câu không bằng bớt một câu.
Toàn bộ quá trình ăn cơm Quý Liên Tinh đều thất thần, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mọi người, muốn biết Giang Thự rốt cuộc ở nơi nào, nhìn rất nhiều lần, hoàn toàn nhìn không thấy người cô đâu.
Đại khái là bởi vì phát hiện Quý Liên Tinh không thích cùng cô ấy nói chuyện, Mia so vừa tồi an tĩnh rất nhiều, hai người ăn cơm xong liền lên tầng.
Một tiếng buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi duy nhất, thông thường Quý Liên Tinh sẽ ghé vào bàn làm việc thượng nghỉ ngơi trong lát, nàng đặt xong đồng hồ báo thức, chuẩn bị ngủ, kết quả WeChat nhận được một tin nhắn:【Hình như em rất thích ăn thịt kho tàu?】
Là Giang Thự.
Nên miêu tả tâm tình này thế nào? Hình như là có chút vui vẻ.
Được thôi, kỳ thật là rất vui vẻ, loại bỏ những nhân tố vướng mắc kia, kỳ thật là muốn nhận được tin nhắn của Giang Thự, có lẽ trong tiềm thức vẫn luôn đang đợi, từ tối hôm qua liền đang đợi cô phản hồi.
【 Thịt kho tàu của công ty khá ngon. 】
Đối phương biểu hiện đang nhập......
【Vốn dĩ giữa trưa muốn cùng em tâm sự, nhưng dường như em đang mời một đồng sự cùng nhau ăn cơm. 】
【 Ừm. 】 Sau khi gửi đi, Quý Liên Tinh cảm thấy bản thân giống như một vị vua nhạt nhẽo. Nàng kỳ thật không am hiểu nói chuyện phiếm cùng người khác, đặc biệt là ở trên di động, nếu không cần thiết, nàng rất khó chủ động trò chuyện với người khác.
【 Buổi tối tới văn phòng tôi đi, chúng ta gặp mặt nói.】
Nhìn ba chữ "đến văn phòng", tim Quý Liên Tinh đập loạn xạ, tay cầm di động bắt đầu đổ mồ hôi.
Đại não phát tác, bắt đầu phát ra tín hiệu: Từ nhạy cảm! Từ nhạy cảm!
Sao lại đến văn phòng nữa!