Chương 6: Lão bản?? Đối tốt với cô ấy như vậy?

"Lên xe đi, lên đi tôi liền nói cho em biết."

Được thôi, Giang Thự đã nói như vậy, Quý Liên Tinh thật có chút rung động.

Huống hồ đứng đây hoài cũng không phải cách, cung kính không bằng tuân mệnh, nàng vẫn là lựa chọn chui vào ghế phụ.

Lần đầu tiên ngồi xe thể thao,khi lên xe cảm thấy khung xe thấp hơn nhiều so với xe bình thường, nàng thắt đai an toàn, Giang Thự nổ máy, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

"Nhà em ở đâu?"

"Tống gia tam viện tử."

Giang Thự nhíu mày, "Tống gia tam viện tử?? Ở đâu??" Cô ở thành phố A ở mười mấy năm, trước nay chưa từng nghe qua cái địa danh này.

"A...... chỉ là một khu dân cư cũ gần chợ đêm, rất cũ kỹ, chung quanh đều đã phá bỏ và di dời, nhưng cách gần công ty, chỉ cách hai ga tàu điện ngầm." Quý Liên Tinh nói xong lời này, ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, đường phố phồn hoa ánh đèn lộng lẫy, những chiếc đèn l*иg nhỏ treo trên cây chậm rãi xẹt qua trước mắt, nàng cảm thấy chính mình không hợp hợp với quang ảnh thế này.

"Chờ một lát, tôi mở định vị dẫn đường." Tìm kiếm lúc sau, phát hiện đúng thật là có một nơi gọi là Tống gia tam viện tử, cách công ty cũng không xa, có lẽ khoảng 3 km.

Giang Thự lúc này mới nhận ra nơi Quý Liên Tinh sống có thể là dãy khu dân cư cũ bị phá bỏ cuối cùng ở trung tâm thành phố.

Trước khi lái xe, cô bật máy nghe nhạc, trong đó bắt đầu phát một bài hát, đó là bài hát nổi tiếng nhất 《Creep》 của Radiohead, khi Quý Liên Tinh nghe thấy câu đầu tiên của lời bài hát, cô quay đầu lại nhìn Giang Thự.

Khóe mắt như cảm nhận được, Giang Thự cũng ghé mắt nhìn nàng, "Sao vậy?"

"Tôi thích bài hát này."

Giang Thự khóe môi mang ý cười, "Tôi cũng thích."

Quý Liên Tinh nghĩ thầm, sao cô có thể thích bài hát này nhỉ? Người ta nói những người thích 《Creep》 nhất định sẽ có một người không thể có được nó, Quý Liên Tinh mỗi khi nghe bài hát này, nàng cũng có cảm giác như vậy, cảm giác thấp hèn trong bụi trần sẽ ập đến trái tim. Không thể giải thích, cũng không theo quy luật.

"Tôi chỉ thích giai điệu mà thôi." Giang Thự nói thêm.

Quý Liên Tinh gật đầu, hiểu ý của cô, một người giống như Giang Thự tự mang hào quang cho chính mình, vĩnh viễn đều không phải là creep. (Creep trong bài hát có lẽ ám chỉ trong tình cảm bởi vì quá thích đối phương, mà cảm thấy tự ti với người kia.)

Xe ngừng ở giao lộ, chờ đợi đèn xanh, Quý Liên Tinh lẳng lặng nghe bài hát, Giang Thự cũng không nói chuyện.

Lúc này, di động rung lên, Quý Liên Tinh cầm lấy xem tin nhắn, mày nháy mắt nhíu lại.

Quý Tư Vũ lại gọi điện thoại cho nàng, thông thường mà nói, chỉ cần là điện thoại của Quý Tư Vũ, sẽ là một ngày khốn khổ để trả lời nó, cho nên khi rung lần thứ hai, Quý Liên Tinh quyết đoán cúp máy.

Kết quả cách mấy chục giây, hắn lại gọi đến, Quý Liên Tinh lại ấn từ chối, sau đó block luôn.

Một loạt thao tác của nàng bị Giang Thự nhìn thấy hết vào mắt, nghĩ thầm cô nương này có chút tàn nhẫn a, một lời không hợp liền block?

Nhưng ngại với cá nhân riêng tư, Giang Thự cái gì cũng chưa hỏi.

Đèn đỏ chuyển xanh, dẫm hạ chân ga.

"Cho nên Giang tổng, Nhím Nhỏ là có ý gì?" Quý Liên Tinh vẫn chưa quên đoạn đối thoại trước khi lên xe của nàng và Giang Thự, nàng tò mò Giang Thự vì sao muốn kêu nàng là Nhím Nhỏ.

"Hửm? Em còn nhớ rõ chuyện này sao?"

"Đó là đương nhiên."

"Em gặp qua loại nhím nhỏ chưa? To cỡ bàn tay vậy, tính cảnh giác rất mạnh, khi nó ngửa cái bụng sẽ lộ ra chân nhỏ hồng hào, nhẹ nhàng chọc vào bụng nó, nó liền sẽ cuộn mình lại?"

Khi Giang Thự đang miêu tả con nhím nhỏ, trong mắt mang ý cười, giống như chỉ từ ngữ điệu là có thể nghe ra cô thích loại nhím nhỏ này đến thế nào.

Đây là lần thứ ba trong đêm nay Quý Liên Tinh thấy cô cười, nhiều hơn số lần nàng nhìn thấy cô cười trong 5 năm qua.

Hoá ra ngọn núi băng không phải thật sự là ngọn núi băng, hoá ra cô rất thích cười a......

"Ách, biết." Quý Liên Tinh ngoài mặt nghiêm túc trả lời, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ con nhím nhỏ và tôi có liên quan gì đâu? Tôi lại không có chân nhỏ hồng hào, chị cũng không có chọc vào bụng tôi.

"Khi tôi cảm thấy em sợ tôi, rất giống con nhím nhỏ."

???

Lần đầu tiên bị hình dung thành con nhím có ổn không? Quý Liên Tinh không biết nên khóc hay nên cười.

Đi 3 km chỉ mất mấy phút, rất nhanh xe đã dừng ở cổng Tống gia tam viện tử, Giang Thự ngẩng đầu nhìn cổng, đó là một viện rất truyền thống, xung quanh có hai tòa nhà, dãy nhà được sơn màu đỏ. Phân biệt lần lượt là "1" và "2", biểu thị tòa nhà 1 và tòa nhà 2.

Quý Liên Tinh mở cửa xuống xe, cong lưng nói với người trong xe: "Cảm ơn Giang tổng, đêm nay làm phiền chị rồi."

"Không phiền, em ở tòa nhà 1 hay tòa nhà 2?"

"Tòa nhà 1."

"Tầng mấy?"

Quý Liên Tinh sửng sốt, tầng mấy mà cô cũng muốn biết sao? Nghĩ nghĩ, vẫn là đáp: "Tầng 3."

Giang Thự gật đầu, "Mau trở về đi."

"Ừm ừm."

Quý Liên Tinh không nói gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi, không muốn ở lại lâu thêm, đặc biệt là không muốn người quen nhìn thấy, rốt cuộc một chiếc xe như vậy đưa nàng về nhà, thật sự là quá dễ dàng làm người ta liên tưởng.

Giang Thự nhìn nàng bước vào cửa sắt, mắt thấy Quý Liên Tinh cùng bảo vệ chào hỏi, rẽ vào một góc, rất nhanh bóng dáng của nàng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Nàng ngồi ở trong xe chưa có rời đi mà quan sát tòa nhà cũ một lần nữa.

Hành lang của các tòa nhà kiểu cũ thường được trang bị đèn cảm biến, gần đây đèn ở tầng một và tầng hai bị hỏng, Quý Liên Tinh không thích cảm giác chật hẹp tối tăm này nên mỗi lần về nhà đều đi lên lầu nhanh chóng.

Hôm nay vẫn giống như bình thường, nàng bước vào tầng một, chuẩn bị tăng tốc bước đi, nhưng vừa đâm vào bóng tối, liền nhìn thấy một bóng đen cao lớn lực lưỡng đứng trong bóng tối, bên ngoài ánh sáng nhạt miễn cưỡng làm nàng nhìn đến hắn mặt.

"Quý Tư Vũ! Anh đang làm gì vậy! Anh làm tôi sợ đấy!" Quý Liên Tinh che trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình, xuất phát từ phòng vệ, nàng chủ động lui về phía sau vài bước, thối lui đến bên ngoài.

"Gọi cho mày mấy cuộc điện thoại? Ngắt máy cũng thôi đi, đã vậy còn block tao?" Quý Tư Vũ từ trong bóng đêm đi ra, muốn kéo gần khoảng cách với Quý Liên Tinh.

Xuyên qua ánh sáng bên ngoài, bóng dáng của hắn dần hiện rõ. Đầu cắt húi cua cùng đôi mắt nhỏ, mặt chữ điền, cao lớn cường tráng, người trừ chiều cao di truyền từ ba, gương mặt kia cùng mẹ hắn như là một khuôn mẫu khắc ra.

Chiều cao của hắn tạo cho người ta cảm giác bị áp bức, và với khuôn mặt đó, làm người ta cảm thấy hắn không phải kẻ tốt lành gì.

Đương nhiên, hắn đích xác không phải kẻ tốt lành gì, khi hắn đi về phía Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh lại lui về phía sau một ít, trước sau duy trì khoảng cách với hắn.

"Bảo mày trả 5 vạn mày liền chuyển cho tao 3000?"

Mở miệng vẫn là chuyện tiền nong, Quý Liên Tinh nghe thấy cái này đầu lại bắt đầu đau.

"Sao anh biết địa chỉ của tôi?"

"Đừng tưởng tao không biết cái gì, nhanh chân trả số tiền còn lại đi."

"Tôi không có tiền, ngày hôm qua 3000 kia đều là tôi mượn của Dụ Mộng, số còn lại tôi chỉ có thể chia ra mỗi tháng trả lại anh."

Quý Tư Vũ lại hùng hổ doạ người, tiến lên một bước, duỗi tay đi nắm cổ áo Quý Liên Tinh, động tác của hắn khá thuần thục, như thể hắn đã làm điều này vô số lần.

Quý Liên Tinh hung hăng đẩy hắn ra, phỏng chừng Quý Tư Vũ không nghĩ tới nàng có thể phản kháng, tay không bắt lấy, cổ áo thuận lợi từ trong tay hắn thoát ra.

"Quý Tư Vũ, anh rõ ràng một chút đi, đừng có đối xử với tôi cái kiểu như vậy, anh thật phiền phức, phiền đến nỗi khiến tôi phát ói, đừng lại quấy nhiễu cuộc đời tôi nữa, cút xa một chút được không?"

"Mày ăn nói với anh mày như vậy hả?"

"Đừng có mà dọa nạt tôi, từ nhỏ đến lớn anh liền một bộ cao cao tại thượng như vậy, anh cho rằng anh là ai a? Tại sao tôi không thể nói với anh như vậy? Đmm, thực ghê tởm, biết không?"

Quý Tư Vũ sửng sốt một chút, hắn kỳ thật đã lâu không gặp Quý Liên Tinh, mấy năm nay qua đi, dường như nàng đã thay đổi không ít. Thay đổi lớn nhất là ánh mắt nàng, không hề yếu đuối, không còn nhát gan nữa mà có gai, như chỉ cần chạm nhẹ nàng cũng có thể chảy máu.

"Vậy thì mày trả tiền đi, trả tiền tao liền không phiền đến mày nữa." Quý Tư Vũ dang hai tay ra và đưa chúng ra trước mặt Quý Liên TInh, trông giống như một tên ăn xin.

Quý Liên Tinh muốn lảo đảo né hắn trực tiếp lên lầu, nhưng nàng sang trái Quý Tư Vũ liền sang trái, nàng sang phải Quý Tư Vũ liền sang phải, cố gắng chặn đường nàng, tương đối phiền nhân.

Quý Liên Tinh đứng yên, ngẩng đầu nhìn Quý Tư Vũ, "Rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào? Muốn bức tôi đến điên có phải hay không?"

Không nghĩ tới Quý Tư Vũ lại nói: "Mày xinh đẹp như vậy, muốn kiếm tiền kỳ thật rất dễ dàng, tao có thể giúp mày tìm chiêu số." Nụ cười của hắn bộc lộ sự ngu dốt và ích kỷ của hắn, và mùi hôi thối đến nỗi hắn thậm chí không thèm đeo khẩu trang.

Quý Liên Tinh hít một hơi mới hòa hoãn lại, nàng nhất thiết phải phản kích lại.

"Anh trông cũng không tồi, tôi nói chính là thân cao cùng dáng người của anh, rất hấp dẫn, nếu anh thật sự nguyện ý, khả năng kiếm được còn nhiều hơn cả tôi không phải sao? Tìm mấy bà dì? Phấn đấu ít nhất mười năm?"

Quý Tư Vũ tâm ngạnh một chút, hắn phát hiện mình nói không lại Quý Liên Tinh, vì thế nói lái sang chuyện khác, "Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, mày không trả tiền, ba tao nếu không qua khỏi thì chính là do mày hại."

Lại là những lời này, Quý Liên Tinh hiểu, đây là hành vi chiếm đoạt đạo đức, nhưng lại rất hữu hiệu.

Trái tim nàng như thắt lại, nàng trước nay chưa từng thỏa hiệp với Quý Tư Vũ, nhưng đại bá thì khác.

Một là nàng đã vay tiền từ đại bá của mình nhiều năm trước, mặc dù đại bá không bắt nàng trả, hai là những năm gần đây đại bá đối nàng rất tốt, cũng coi như là người thân duy nhất trên đời này.

"Nhanh lên, dong dong dài dài, dù mày có phải đi ăn cướp, cũng phải trả tiền cho ba tao!" Quý Tư Vũ đề cao đề-xi-ben.

"Cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền?"

Phía sau truyền đến giọng nữ nhân, Quý Liên Tinh khí huyết dâng trào, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cứng đờ tại chỗ không quay đầu lại, không biết cô đến đây từ lúc nào, cũng nghe được bao nhiêu cuộc đối thoại giữa bọn họ.

"Cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền?" Giang Thự lặp lại một lần nữa, cô đứng bên cạnh ngọn đèn sợi tóc, ánh sáng chiếu vào người cô, kéo dài bóng của cô.

Quý Liên Tinh đưa lưng về phía Giang Thự không nói gì, Quý Tư Vũ nhìn người phụ nữ có khí chất mạnh mẽ này, cũng không dám nói gì.

"Tôi là lão bản của cô ấy, nói đi, cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền." Giang Thự đã chạy tới trước mặt hắn, bóng đen của cô đè lên bóng của Quý Tư Vũ, chiều cao 1m76, chỉ thua Quý Tư Vũ có 4 centimet, nhưng khí tràng thượng lại đè ép hắn mấy cái độ.

Yết hầu Quý Tư Vũ như bị nhét một miếng gỗ, một câu cũng nói không nên lời, hắn giơ tay và làm một "hai" và một "năm".

"25 vạn đúng không, tôi trả thay cô ấy." Giang Thự đưa danh thϊếp cho Quý Tư Vũ, "Đây là số điện thoại của tôi, anh đem số thẻ của ba anh cho tôi, nhớ kỹ, là số thẻ của ba anh, không phải số thẻ của anh."

"Giang tổng, tôi ——" Quý Liên Tinh mới vừa mở miệng, Giang Thự lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không cần nói.

Quý Tư Vũ nhìn chằm chằm danh thϊếp, có chút ngốc mà hỏi Giang Thự: "25 vạn, trả hết luôn sao?"

Giang Thự gật đầu, "Đúng vậy, trả hết một lần, tôi sẽ giữ nhật ký chuyển khoản để chứng minh rằng cô ấy đã trả hết nợ. Yêu cầu của tôi là sau khi cầm tiền không được đến tìm cô ấy nữa."

Quý Tư Vũ thấy tiền liền sáng mắt, nhận lấy danh thϊếp, hắn nhìn Giang Thự, lại nhìn Quý Liên Tinh, lộ ra không thể nụ cười tưởng tượng, "Lão bản?? Đối tốt với cô ấy như vậy?"

Quý Liên Tinh nghe không nổi nữa, quay lưng lại, hốc mắt có chút đau xót, nước mắt không ngừng lăn dài.

Đen đủi, mất mặt, ghê tởm, những từ này đều xông vào trong đầu nàng, trong lòng như bị một tảng đá nặng đè lên ngột ngạt đến không thở nổi.

Nàng cần tiền, là thật sự rất cần.

Nàng không cách nào nói ra câu kia "Giang tổng chị đừng giúp tôi, tiền tôi sẽ tự mình nghĩ cách", bởi vì nàng nghĩ không ra cách, nàng tìm không thấy người để vay tiền.

Mà một khi nhận sự trợ giúp của Giang Thự, có nghĩa cái gì cũng rất rõ ràng.

Nàng nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, nàng bị rơi vào cảnh tượng chính mình chạy trốn.

Có phải nàng đang quay trở lại điểm ban đầu một lần nữa, vốn dĩ tình cảm không khả năng lại thêm một tầng sương? Ở trước mặt người mình thích nàng vứt bỏ một phần tôn nghiêm cuối cùng?