Chương 36: Tôi tiêu tiền, trước giờ đều không phải vì tình yêu

"Giang tổng, chúng ta mau về nhà thôi." Gương mặt Quý Liên Tinh nóng bừng, luôn cảm thấy chính mình đêm nay nói chuyện giống như không có đầu óc.

"Được rồi, về nhà." Dù che mưa một lần nữa che trên đầu Quý Liên Tinh, Giang Thự ôm nàng vào trong lòng, "Em thật đáng yêu."

Mưa nhỏ dần, các nàng dọc theo đường phố đi về nhà, đêm thu mưa phùn kéo dài, giọt mưa nhẹ nhàng rơi ở trên mặt dù, phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.

Hai người cũng không nói chuyện, rất an tĩnh, Quý Liên Tinh cúi đầu nhìn đường, ánh mắt dừng ở trên chân Giang Thự, nàng phát hiện Giang Thự bước đi khá nhanh, người ta thường nói người đi đường nhanh trời sinh tự tin cao ngạo, luôn làm việc một cách dứt khoát.

"Nhím Nhỏ."

"Hửm?"

"Em có dự định gì cho tương lai không?"

"Dự định?" Quý Liên Tinh tự hỏi vài giây, trả lời cô: "Kiếm tiền, đi đến nơi thật xa sống một đời an tĩnh thanh nhàn."

"Xem ra em không thích thành phố lớn lắm." Giang Thự cười nhìn nàng.

"Có lẽ bởi vì từ nhỏ sống ở huyện thành, nên tôi thích những nơi nhỏ bé hơn, tốt nhất là, ừm...... Đến một nơi không ai quen biết tôi, sống một mình."

Giang Thự không nói chuyện, cô cảm thấy tính cách của Quý Liên Tinh thật sự rất lạnh lùng, hoặc là nói, thật ra có hơi quái gở. Cùng tiểu béo nữu khi còn nhỏ cô gặp ở sông Tân Nga không quá giống nhau, có lẽ những gì nàng gặp phải sau đó đã thay đổi tính cách của nàng.

"Giang tổng, chị thì sao?"

"Tôi hả." Giang Thự nheo đôi mắt, như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, "Tôi chưa nghĩ ra, nhưng tôi và em cũng không khác lắm, đại khái cuối cùng vẫn là một mình."

Quý Liên Tinh nhìn về phía Giang Thự, ánh mắt nhiều vài phần đánh giá, nàng cảm thấy người nói ra lời này không nên là Giang Thự, bởi vì Giang Thự luôn cho người ta một loại cảm giác bên cạnh không thiếu tình nhân.

Hai người câu được câu không mà nói, băng qua mấy con phố, cuối cùng đi đến dưới lầu, mưa cũng vừa mới tạnh, Giang Thự thu dù lại, hỏi Quý Liên Tinh: "Em có đói không? Hát cả đêm không ăn cơm sao?"

Quý Liên Tinh gật đầu, "Có chút."

"Trở về tôi nấu đồ ăn khuya cho em."

Hai người đi vào đại sảnh, sóng vai chờ thang máy.

Quý Liên Tinh ở kính phản quang thấy được dáng vẻ của nàng và Giang Thự, xuyên thấu qua gương, ánh mắt vừa lúc cùng Giang Thự đối thượng, có chút vi diệu, ánh mắt nhanh chóng quay đi.

"Nhím Nhỏ, em hình như thích nhìn trộm tôi."

"Tôi không có." Gương mặt Quý Liên Tinh đỏ ửng lên, "Nói như vậy, vậy có phải chị cũng đang nhìn trộm tôi không?"

Giang Thự nhướng mày, "Tôi là nhìn quang minh chính đại."

Cửa thang máy mở ra, hai người tiến vào không gian nhỏ hẹp, Giang Thự vô cùng tự nhiên ôm bả vai Quý Liên Tinh, ôm nàng vào trong lòng.

Trên người Quý Liên Tinh có một mùi hương, là mùi hương Giang Thự đặc biệt thích, cô ôm lấy nàng, cái loại ý muốn bảo vệ này lại lần nữa ập vào trong lòng.

Ánh mắt Giang Thự dừng ở trên tai nàng, nho nhỏ, hồng hồng, mềm mại, nghĩ như vậy, giây tiếp theo liền nhéo một cái, cùng xúc cảm trong tưởng tượng giống nhau.

Quý Liên Tinh bị nhéo đến đột nhiên không kịp phòng bị, bả vai run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Thự, trong ánh mắt ngậm đầy kinh hoảng.

"Nhím Nhỏ." Giang Thự cúi người, nhẹ nhàng hôn lên tai Quý Liên Tinh, "Vì sao tai em lúc nào cũng đỏ thế?"

Trong mắt Giang Thự mang ý cười, ánh mắt dính ở trên mặt Quý Liên Tinh, cho dù chưa nói vậy, lại luôn có một loại cảm giác bị trêu chọc.

Đột nhiên bị tán tỉnh Quý Liên Tinh có hơi hoảng, ánh mắt không chỗ sắp đặt, thậm chí giọng điệu cũng lắp bắp, "Giang Giang Giang tổng, ở đây có camera."

Đinh.

Cửa thang máy mở ra, đem Quý Liên Tinh từ trong hoảng loạn cứu vớt ra tới.

"Vậy về nhà rồi hôn." Giang Thự đưa một bàn tay ra, nắm tay Quý Liên Tinh, mang theo nàng về nhà.

Hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, bước chân Giang Thự khưng lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Quý Liên Tinh theo cô dừng lại bước chân, ngẩng đầu vừa thấy, một cô gái đứng ở cửa trông trạc tuổi nàng, diện mạo không tồi, con gái hệ thuần dục.

Ánh mắt cô gái đầu tiên dừng ở chỗ Giang Thự, lại nhìn về phía Quý Liên Tinh, trong mắt địch ý thật sự quá rõ ràng.

"Chị có cô gái khác." Cô gái kia dựa vào cửa, khoanh tay, trong giọng nói tràn đầy đều là chất vấn.

"Nhím Nhỏ, em vào trước đi." Giang Thự buông tay Quý Liên Tinh ra.

Hoàn toàn không có bất kỳ điềm báo gì, Quý Liên Tinh xuất phát từ một loại trạng thái hoàn toàn ngơ ngác, hiện tại vô số vấn đề va chạm trong đầu nàng, thế cho nên không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác, cho nên chỉ có thể nghe Giang Thự nói cái gì nàng làm cái đó.

"Cô đừng chắn ở cửa, để cô ấy vào." Giang Thự lại đối diện với cô gái kia nói.

Cô gái kia tuy rằng trông khí thế mạnh mẽ, lại cực kỳ nghe lời Giang Thự, cô ta tránh đường cho Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh lấy thẻ phòng trong túi ra, nàng có thể cảm nhận được khí tức địch ý của đối phương.

Thẻ phòng được dán lên cảm biến phát ra tiếng bíp, cảm ứng trongnháy mắt, cô gái bên cạnh nàng trào phúng nói: "Thẻ này trước kia tôi cũng có. Hơn nữa, chị ấy kêu cô là Nhím Nhỏ, cũng kêu tôi là Thỏ Con, hiểu ý của tôi không?"

Quý Liên Tinh ngẩng đầu, với ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt thờ ơ: "Xin lỗi, cũng không cảm thấy hứng thú, có lẽ cô nên nói với chị ấy."

Tay đỡ ở trên cửa bởi vì quá dùng sức mà nổi trắng lên, nhưng mặt Quý Liên Tinh trước sau không biểu cảm, nàng mở cửa trực tiếp đi vào, bóng tối ở lối vào bao trùm lấy cô, từ đầu đến cuối cô thậm chí không nhìn Giang Thự lấy một cái, giống như thật sự không liên quan đến nàng.

Sau khi đóng cửa, Quý Liên Tinh đứng ở cửa lối vào, ánh mắt có chút trống rỗng.

Vẫn là để ý, câu "Chị ấy kêu cô là Nhím Nhỏ, cũng kêu tôi là Thỏ Con" kia lực đánh vào thật sự quá lớn, giống như một đám mây đen nháy mắt che đậy cầu vồng, thế giới Quý Liên Tinh đã là bão tố.

CCảm giác khó chịu mãnh liệt đó đánh vào trái tim nàng, mặt Giang Thự, lời Giang Thự từng nói và vô số khoảnh khắc thân mật của Giang Thự với nàng đều biến thành từng mảnh, nếu nói, lúc trước Quý Liên Tinh cảm thấy chính mình chỉ là công cụ bồi ngủ, như vậy hiện tại phải thêm ở phía trước một cái tiền tố: Bình thường.

Công cụ bồi ngủ bình thường.

Cùng những cô gái đó không có bất kỳ khác biệt gì, chẳng qua biệt danh nàng là "Nhím Nhỏ", một người khác là "Thỏ Con", có lẽ còn có "Tiểu hồ ly" khác mà nàng không biết.

Cho nên Giang Thự nói những cái đó đều là giả, đương sự kỳ thật trước giờcũng chưa thật sự coi trọng.

Quý Liên Tinh không bật đèn, cả người lạnh băng, nàng liền đứng ở đó, ánh mắt không có điểm tập trung, từ lối vào đến phòng khách, rồi đến cửa sổ, những ngọn đèn dầu lóng lánh nghê hồng lộng lẫy đó đều không thuộc về nàng, nàng bị giam cầm trong bóng đêm ở nơi này.

Đột nhiên nhớ lại từ trước, những ngày ảm đạm nhất thời đại học, dựa vào ngưỡng mộ Giang Thự mà sống qua ngày, cô mỹ lệ tự tin, cô có thành tích xuất sắc, cô nghiêm túc chấp nhất đều là một loại trí mạng hấp dẫn, cô là nữ thần hoàn hảo nhất trong lòng, ở vô số thời khắc khó khăn chống đỡ nàng.

Nhưng hiện tại xem ra, có một số người càng tránh xa càng tốt? Một số thứ thực sự dễ dàng bị phá vỡ một khi đến gần.

Bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp của cô là một khuôn mặt thối nát.

Quý Liên Tinh bắt đầu chân chính tự hỏi, nàng rốt cuộc là thích Giang Thự, hay là thích Giang Thự trong suy nghĩ? Quả thật, Giang Thự là ôn nhu săn sóc lóa mắt, nhưng cũng là dối trá.

Quý Liên Tinh chán ghét loại dối trá này, loại này cùng tiền tài móc nối chủ đạo khống chế, sẽ làm nàng cảm thấy chính mình thích thật sự không đáng một xu, cũng làm nàng cảm thấy chính mình giống như kẻ ngốc.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ong ong ong, là Giang Thự và cô gái kia, không biết các nàng đang nói cái gì.

Nhắm mắt lại, muốn đem âm thanh này bài xích bên ngoài, lại vẫn là không cẩn thận nghe được một câu rõ ràng: "Tiền cho cô còn chưa đủ sao?"

*

"Tiền cho cô còn chưa đủ sao? Hà Lâm?" Giang Thự nhíu lại mi, mặt đầy khó hiểu.

"Em không cần tiền, Em muốn chị." Hà Lâm hốc mắt đỏ hoe, lập tức liền sắp khóc, cô ta tiến lên một bước, muốn ôm Giang Thự.

Giang Thự lại lập tức lùi về sau, lộ ra biểu cảm chán ghét, "Có chút ghê tởm."

"Trước kia chị thích em cũng không có nói như vậy! Chị nói chị yêu em mà!" Hà Lâm đề cao đề-xi-ben, mang theo tiếng khóc nức nở, rõ ràng cảm xúc có chút mất khống chế.

Giang Thự nhìn cô ta, không hề động lòng trước khuôn mặt khóc lóc của cô ta, thậm chí còn có chút lạnh nhạt đến đáng sợ, "Cô hẳn là rõ ràng, người tôi yêu rất nhiều, xếp hàng, cô đã qua số rồi."

Qua số.

Có ai sẽ nói ra lời như vậy? Hà Lâm cảm thấy chính mình hèn mọn giống như đến một tấm vé số cũng không bằng, qua số, Giang Thự thế mà lại hình dung cô ta như vậy.

"Có cái gì đáng khóc chứ, tôi đã nói rồi, đừng có ý đồ giành được sự đồng cảm ở chỗ tôi đây." Giang Thự nhìn Hà Lâm, xem cô ta trong mắt nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất.

Giọng nói của cô lạnh lùng như hầm băng khiến người ta có cảm giác như cô có hai khuôn mặt.

"Cần gì phải vậy chứ? Một hồi giao dịch, làm đến khóc sướt mướt, có chút ra vẻ."

"Giao dịch??" Hà Lâm hoàn toàn mất khống chế, mặc kệ Giang Thự ngăn cản, bổ nhào vào trong lòng cô, ôm chặt lấy cô, tiếng khóc lớn đến lan tràn đến toàn bộ hành lang, "Không cần giao dịch, em không cần tiền của chị, em chỉ cần chị."

"Sẽ làm dơ quần áo của tôi." Giang Thự vỗ vỗ Hà Lâm, đẩy cô ta ra khỏi người mình.

Hà Lâm nghe xong đau triệt nội tâm, cả người vô lực, nằm liệt trên mặt đất, giống như có một vạn căn châm đau đớn cô ta. Cô ta yêu một người không có tim, lúc trước cũng đã nói với chính mình không thể rung động, nhưng cuối cùng vẫn là rơi vào cạm bẫy ôn nhu của cô.

"Sao chị lại lạnh nhạt thành ra như vậy?" Hà Lâm ngẩng đầu, liên tục nức nở, "Tim chị không biết đau sao?"

Giang Thự ngồi xổm xuống, đưa cho Hà Lâm một tờ khăn giấy, "Đừng khóc, khóc lóc như vậy thật khó coi. Trở về đi, tôi lại cho cô mười vạn, về sau đừng tới tìm tôi nữa."

"Thật sự một chút cũng không thể sao?" Hà Lâm càng khóc càng to, nhớ tới chuyện cũ, những ngọt ngào nháy mắt đó, ít nhất cô ta cho rằng cô ta là đặc biệt, "Chị đã nói, chị thấy em đáng yêu nhất."

Giang Thự lắc đầu, "Hiện tại cô không phải."

"Em không phải Thỏ Con của chị sao?"

Giang Thự lắc đầu, "Thỏ Con không phải lúc trước cô chủ động bảo tôi gọi sao? Hơn nữa cô nghe rồi đó, tôi đã có Nhím Nhỏ."

"Cô ta tốt hơn em chỗ nào?"

"Xinh đẹp hơn cô, nhìn không ra sao?"

"Khốn nạn!" Hà Lâm hung hăng nhào về phía Giang Thự, giơ tay muốn tát cô một cái, Giang Thự nắm lấy cổ tay của cô ta, lắc lắc đầu.

Nhìn Hà Lâm, Giang Thự cảm thấy cô ta có chút đáng thương, nhưng mà trong lòng lại sinh không ra cảm giác đau lòng cho cô ta.

Có lẽ Lý Hướng Ngạn nói đúng, thật đúng là nữ nhân xấu xa, nhưng Giang Thự cũng không ngờ, cô không ngờ tới cô gái này sẽ động lòng với cô.

"Cô đừng khóc, cho cô thêm năm vạn, mười lăm vạn."

"Cút!" Hà Lâm ngẩng đầu, hung hăng đẩy Giang Thự, "Tôi ở trong mắt chị chính là một kẻ hám tiền sao!"

Giang Thự bị đẩy nửa chừng, may mắn là bức tường phía sau đỡ được cô, cô có chút tức giận, trước giờ chưa từng có ai đẩy cô như vậy, nhưng cô không thể phát hỏa, không chừng kí©h thí©ɧ đến Hà Lâm cô ta lại nổi điên.

"Khá hơn chút nào chưa? Bình tĩnh lại." Một bàn tay Giang Thự vỗ nhẹ bả vai cô ta, giả ý trấn an cô ta: "Cô còn trẻ, đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi. Hiện tại tôi liền chặt đứt niệm tưởng của cô, chúng ta không có khả năng, tôi chưa từng thích cô, giả, lời nói đều là giả. Cầm lấy tiền, đi sống cuộc đời của chính mình."

Nước mắt Hà Lâm lạch cạch lạch cạch tích ở trên quần jean, ướt một tảng lớn. Cô ta ngẩng đầu, ngón tay chỉ về phía cửa kia, không cam lòng, "Vậy cô ta thì sao? Cái người vừa mới kia thì sao?"

Giang Thự lắc đầu, "Giống nhau."

Hà Lâm còn nắm không buông, "Chị có thích cô ta hay không?"

Giang Thự giống như ý thức được cái gì, nếu không nói ra lời Hà Lâm muốn nghe, cô ta là sẽ không bỏ qua, việc này sẽ không dứt.

"Không thích, cô biết đó, tôi tiêu tiền, trước giờ đều không phải vì tình yêu."

"Cho nên nói chúng tôi đều là công cụ bồi ngủ của chị đúng không?" Hà Lâm đôi mắt sưng to, liền như vậy nhìn Giang Thự, không hỏi được đáp án chính mình muốn sẽ không bỏ qua.

Giang Thự do dự một chút, cô cũng nhìn Hà Lâm, từ trong mắt cô ta thấy được không cam lòng và oán hận, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ gật đầu.

"Đúng vậy, đều phải."